Mục lục
Vợ yêu, anh muốn tái hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ta gật đầu, nhìn về phía tôi rồi nói: “Em



nói đi.”



Cuộc sống mấy ngày nay trôi qua bình yên



như vậy, nếu như không phải cơn đau đớn trong



trí nhớ kia cứ mãi nhắc nhở tôi thì tôi thật sự đã



cho rằng cả đời này mình sẽ yên ổn mà sống như



vậy.



Dừng một chút, tôi mở miệng nói: “Tôi định



đến thành phố ở” Thấy sắc mặt anh ta lập tức tối



xuống, tôi bèn tiếp tục nói: “Mấy ngày hôm nay, tôi



rất cảm ơn anh đã chăm sóc nhưng mà tôi cũng



không thể ở mãi chỗ của anh để anh nuôi tôi cả



đời, trốn tránh chuyện này cả đời được”



“Trước kia anh nói rất đúng, có một số việc thì



cuối cùng vẫn phải bản thân tôi cố gắng chịu



đựng để vượt qua mới được, không ai có thể giúp



tôi được cả. Thành phố này cũng rất lớn mà, tôi



muốn dựa vào bản thân mình để tồn tại”



Mặc dù rất đau khổ nhưng dù sao cũng phải



nhìn về phía trước mà, đúng không?




VietWriter cập nhật nhanh nhất.


“Cạch!” Anh ta đặt đôi đũa trong tay xuống,



giọng nói trầm thấp vang lên: “Quả thật anh không



có cách nào giúp em cả nhưng chỉ cần em đồng ý



ở lại đây thì anh có thể nuôi em cả đời, em không



cần lo lắng về chuyện phải tự nuôi sống bản thân”



Tôi cười cười, tàn nhãn mở miệng: “Tôi không muốn.”



Gương mặt anh tuấn của anh ta cứng đờ



trong giây lát, sau khi im lặng một lúc lâu thì anh



ta mới mở miệng nói: “Được rồi, em trở về thành



phố cũng được nhưng em phải đồng ý với anh



rằng lúc nào cũng phải liên lạc với anh cả. Nếu



như có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho anh,



cần gì cũng có thể nói với anh”



Tôi gật đầu, trong lòng không khỏi cảm thấy



ấm áp hơn, cố gắng cười nói: “Ừm, được”



Dừng một chút, tôi lại nói tiếp: “Gần đây tôi



muốn dựa vào bản thân mình để tồn tại”



Mặc dù rất đau khổ nhưng dù sao cũng phải



nhìn về phía trước mà, đúng không?



“CạchI!” Anh ta đặt đôi đũa trong tay xuống,



giọng nói trâm thấp vang lên: “Quả thật anh không



có cách nào giúp em cả nhưng chỉ cần em đồng ý



ở lại đây thì anh có thể nuôi em cả đời, em không



cần lo lắng về chuyện phải tự nuôi sống bản thân”



Tôi cười cười, tàn nhãn mở miệng: “Tôi không muốn ăn.”



Gương mặt anh tuấn của anh ta cứng đờ



trong giây lát, sau khi im lặng một lúc lâu thì anh



ta mới mở miệng nói: “Được rồi, em trở về thành



phố cũng được nhưng em phải đồng ý với anh



rằng lúc nào cũng phải liên lạc với anh cả. Nếu



như có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho anh,



cần gì cũng có thể nói với anh”



Tôi gật đầu, trong lòng không khỏi cảm thấy



ấm áp hơn, cố gắng cười nói: “Ừm, được”



Dừng một chút, tôi lại nói tiếp: “Gần đây tôi



mười phần trăm trong tiền lương của em”



Tôi ngơ ngác, trong lúc nhất thời không biết



nên nói gì, đành bất đắc dĩ nói: “Tôi còn có chút



tiên gửi ngân hàng, anh không cần phải như vậy.



Hơn nữa, tôi muốn tự mình tìm việc làm”



“Ừ, anh biết rồi” Dường như anh ta cảm thấy



tôi cố tình từ chối nên trong lòng hơi tức giận.



Thấy vậy, tôi cũng không nhiều lời nữa.



Thôi được rồi, nhà họ Cố kinh doanh rất lớn,







nếu như anh ta đã có lòng giúp đỡ thì sau này tôi



cũng không cần cực khổ như vậy nữa.



Sau khi quyết định xong mọi chuyện, ăn xong



cơm tối thì anh ta cho người thu dọn đồ đạc,



chuẩn bị sáng mai sẽ đi.



Ngày kế.



Cuối mùa thu nên sắc trời có chút âm u, mãi



đến tận bảy giờ sáng thì bầu trời mới từ từ trong



xanh hơn.



Tôi đã thức dậy từ rất sớm, sau khi thu dọn đồ



đạc rồi xuống lầu thì nhìn thấy Cố Diệc Hàn đã



chờ sẵn bên dưới.



Thấy tôi bước xuống, anh ta cất điện thoại di



động rồi mở miệng nói: “Ăn sáng trước đi, ăn xong



thì chúng ta sẽ lên đường.”



Tôi gật đầu, nhàn nhạt ăn vài miếng. Biết tôi



không ăn được bao nhiêu, anh ta hơi cau mày



nhưng cũng không nói gì nhiều nữa.



Sau khi đưa tôi lên xe, khởi động xe thì anh ta



lấy một quyển ghi chép đưa cho tôi rồi nói: “Tối



hôm qua anh đã tìm được một vài công việc thích



hợp cho em, em xem thử đi. Nếu như em muốn



làm việc nào thì nói với anh, anh sẽ sắp xếp một



chút rồi em có thể đi làm được ngay”



Mở quyển sổ tay kia ra, đập vào mắt là từng



dòng chữ được viết rất đẹp, rất tinh tế. Tôi xem



qua một thoáng, có khoảng mười mấy công việc



đều rất thoải mái.



Thấy vậy, tôi không khỏi cau mày nói: “Tôi có



thể làm dự án không? Hoặc là anh có thể sếp xếp



tôi vào trong tổ dự án, làm từ thấp lên cao cũng



không sao cả”



Anh ta gật đầu: “Có thể, giám đốc tổ dự án



vừa có chuyện nhà nên xin nghỉ rồi, em có thể thế



chỗ”



Tôi ngẩn người, không ngờ anh ta lại sảng



khoái đồng ý như vậy: “Anh quyết định qua loa



như vậy sao? Anh không sợ năng lực của tôi



không đủ rồi làm tổn hại đến công ty của anh à?”



Anh ta nghiêng đầu nhìn về phía tôi, cười nói:



“Em sẽ làm tổn hại công ty anh sao?”



Tôi bĩu môi nói: “Cũng khó nói lắm” Dù sao thì



tôi cũng đã không đi làm gần một năm trời rồi.



Trong lúc dừng đèn đỏ ở giao lộ, Cố Diệc Hàn



chống tay lên tay lái rồi nhìn tôi nói: “Những dự án



của Phó Thiên lớn như vậy mà em cũng có thể



ung dung giải quyết, chút chuyện nhỏ này của Cố



Nghĩa thì hẳn là sẽ không tốn nhiều công sức của



em đâu”



Tôi dở khóc dở cười, những lời này quả thật



quá khiêm tốn rồi. Những dự án của Cố Nghĩa đều



rất lớn, đang trên đà phát triển theo hướng quốc



tế hóa. Tuy rằng Phó Thiên cũng rất phát triển



nhưng so sánh về một vài phương diện thì cuối



cùng vẫn còn kém một chút.



Con đường ở trung tâm thành phố khá kẹt xe,



dọc trên đường đi, Cố Diệc Hàn cũng nói sơ lược



về lịch sử phát triển của Cố Nghĩa, hơn nữa cũng



nói thêm về số lượng công việc và tình hình phát



triển trong tương lai của công ty để tôi có thể nắm



được sơ lược.



Sức khỏe của Cố Vân Dương không tốt nên



mọi chuyện trong công ty gần như đều được Cố



Diệc Hàn quản lý, vì thế cũng có một vài người



không phục. Anh ta nói rằng sắp xếp cho tôi làm







trong công ty cũng có ý riêng.



Anh ta muốn đào tạo thân tín của mình.



Sau đó, chiếc xe lái vào trung tâm thành phố



rôi dừng lại dưới lâu một khu nhà ở.



Tôi ngắm nhìn hoàn cảnh xung quanh thì



không khỏi có chút giật mình, đây là khu vực



trung tâm thành phố nên giá nhà cao đến mức



kinh người, gân như những người ở tầng lớp trung



lưu cũng hiếm khi mua được nhà ở đây.



Thấy tôi ngẩn người, anh ta cười nói: “Anh



đưa em vào xem thử một chút, nếu như thiếu gì



đó thì một lát chúng ta lại đi mua sau.”



Nhìn đồng hồ trên tay, tôi không khỏi lên tiếng



nói: “Hôm nay anh không cần đến công ty sao?”



Anh ta cười nhẹ: “Tôi được nghỉ dài hạn!”



Được rồi!



Vào bên trong khu nhà, ngay khi thang máy



được mở ra thì Cố Diệc Hàn lại nói: “Ở đây cách



công ty rất gần, một lát chúng ta xem thử trong



nhà còn thiếu thứ gì thì đến siêu thị gân đây mua



thêm. Qua hai ngày nữa anh sẽ đưa em đến công



ty một chuyến để em xem hoàn cảnh một chút,



thuận tiện cũng xem xem có thiếu gì không rồi



sau đó lại mua.”



Tôi gật đầu, trong lòng thầm nghĩ có lẽ tôi



chính là người làm công rảnh rỗi nhất trên đời này



nhỉ, mọi chuyện trên dưới đều có ông chủ lo liệu



xong hết cả.



Căn nhà mới này nằm ở lầu mười, không cao



lắm. Bên trong nhà khoảng chừng một trăm năm



mươi mét vuông, cách bày trí rất rộng rãi và ấm



áp. Tuy hơi khác biệt với những căn biệt thự khác



nhưng thật sự là vô cùng thoải mái.



Tham quan một lượt, tôi không khỏi nghiêng



đầu nhìn anh ta rồi nói: “Giá tiền thuê căn nhà này



chắc là không rẻ đúng không? Nhất là ngay tại nơi



tấc đất tấc vàng ở thành phố như thế này.”



Anh ta nhíu mày: “Em đang lo lắng về tiền



thuê nhà à?”



Tôi lắc đầu, cười nói: “Tôi chỉ đang nghĩ không



biết những người đầu tư bất động sản như các



người nghĩ thế nào, mua nhà xong rồi lại trang trí



tốt như vậy, thế nhưng lại không dùng cũng không



cho thuê mà cứ để ở đấy, thật lãng phí mà”



Dường như Phó Thắng Nam cũng thích làm



như vậy, đột nhiên vô tình nghĩ đến anh, tôi không



khỏi cúi đầu xuống, cánh mũi có chút chua xót



khó chịu.



Cố Diệc Hàn không chú ý đến tôi, chỉ cười



cười nói: “Cũng không phải lãng phí mà, chẳng



phải bây giờ đã dùng rồi sao?”



Vòng tới vòng lui, dường như tôi cũng không



thấy thiếu hụt món gì. Tuy nhiên trong phòng bếp



lại chẳng có gì cả, có lẽ anh ta cũng nghĩ tôi



không biết nấu cơm nên đã không sắp xếp.



“Có thiếu gì không?” Anh ta mở miệng, đưa



chìa khóa nhà và đổi vân tay cho tôi.



Tôi gật đầu nói: “Dù sao thì buổi tối anh cũng



nghỉ ngơi mà, không bằng chúng ta ở nhà nấu



cơm đi. Một lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho Vũ



Linh và .John để hẹn bọn họ cùng nhau đến đây,



sẵn tiện thông báo bình an cho bọn họ luôn. Mấy



ngày nay tôi rời khỏi đây, hình như đã thật sự tách



biệt với thế giới bên ngoài rồi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK