phòng tắm, bật nước nóng lên, tảm rửa một lúc.
Lúc đi ra, bỗng dưng nhìn thấy Phó Thắng
Nam đứng ở đầu giường, nhất thời tôi không phản
ứng lại được, giật mình suýt nữa hét lớn.
Bời vì lúc đến quá vội vàng, không có đem
theo đồ để thay. Cho nên sau khi tắm xong, tôi bỏ
luôn quần áo vào máy giặt, lúc ra khỏi phòng tắm
chỉ quấn một chiếc khăn tảm.
Tuy đã ở bên nhau vô số lần rồi, nhưng lúc
này bốn mắt nhìn nhau, mặt tôi vẫn nóng đến khó chịu.
“Sao anh lại vào được?” Rõ ràng tôi đã khóa
trái cửa rồi, tại sao anh lại có thể vào được.
Ánh mắt của anh lướt trên người tôi, khẽ
nhướng mày: “Thẩm Xuân Hinh, chúng ta nói
chuyện đi”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Bây giờ chúng ta không có gì để nói cả, đã
khuya rồi, nên đi ngủ thôi” Nói rồi, tôi ngồi xuống
bên giường, cúi đầu lau tóc.
Khăn tắm trong tay bị anh lấy đi, tôi bất giác
nhíu mày, ngước mắt thấy anh không đổi sắc mặt,
lau tóc cho tôi.
“Tự em biết lau!” Nói rồi, tôi đưa tay ra lấy lại
chiếc khăn tắm từ tay anh.
Nhưng lại bị anh tránh đi.
Tôi bĩu môi, cơn giận dữ vốn chèn ép trong
lòng bây giờ càng nặng hơn, có chút tức giận nói:
“Phó Thắng Nam..”
Bỗng nhiên, anh cúi đầu, giữ chặt mặt tôi lại,
sau đó hôn lên môi tôi mà không hề có bất cứ sự
báo trước nào.
Sức lực nam nữ chênh lệch xa nhau, huống
hồ trong lòng ai cũng đang bực bội, cho nên nụ
hôn của anh là trừng phạt, gần như khiến tôi có
chút ngạt thở.
Nếu không phải sợ tôi ngạt thở mà chết thì e
là anh sẽ vẫn tiếp tục hôn tiếp.
Dừng động tác lại, bốn mắt nhìn nhau, tôi
quay đầu qua một bên không nhìn anh.
Anh đưa tay ra, nảm cái cảm của tôi, trong đôi
mắt đen mang phài vần ánh sáng nhấp nháy nhìn
tôi: “Người nên tức giận không phải là anh sao?”
Anh hỏi ngược lại, ánh mắt xa xôi, nhìn còn
mang vài phần uất ức.
Tôi quay mặt đi, dịch cằm ra khỏi bàn tay anh,
nhìn anh vẫn còn tức giận: “Thế thì anh đi mà tức
cái giận của anh đi, em phải ngủ.”
Phó Thắng Nam tức cười, giọng nói mang sự
bất lực: “Thẩm Xuân Hinh, em có thể nói lý một
chút không?”
“Không!” Cố ý giận dỗi vô cớ với anh, đương
nhiên không phải chỉ hai ba câu là có thể giải
quyết được.
Chắc anh cũng thăm dò rõ tình hình rồi, dứt
khoát không nói nhiều lời nữa mà cởi áo khoác ra,
vứt qua một bên. Tiếp đến anh đưa tay lên mở
cúc áo, tôi nhìn chảm chằm vào ngón tay thon dài
như ngọc của anh.
Đôi mắt đen láy của anh nhìn tôi, động tác tao
nhã, ánh mắt đầy ẩn ý sâu xa.
“Anh… Cởi áo làm gì?” Tôi mở miệng, giọng nói
có chút lắp bắp.
“Đi ngủ!” Ném cho tôi hai chữ, anh cởi chiếc
áo sơ mi ra và ném sang một bên. Nhiệt độ trong
phòng khách sạn đủ ấm, cơ thể cường tráng của
anh cứ thế lộ ta trước mặt tôi.
Tôi lập tức mím môi, vô thức dời ánh mắt đi
chỗ khác. Người xưa có câu, không nhìn điều sai.
Bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ của anh, tôi
bất giác mở lời: “Phó Thắng Nam, anh..”
Động tác của người đàn ông cực nhanh, anh
cởi chiếc quần tây ném sang một bên, cả người
tiến sát lại tôi.
Tôi sững người một lúc, sau đó vô thức dịch
người né tránh.
Chiếc giường dài hai mét, tôi vẫn chưa bò qua
bên kia giường thì đã bị anh nắm cổ chân lại rồi
kéo sát vào lòng.
Bị anh cuộn trong lòng, tôi hơi bực, ngước mắt
trừng anh, gầm lên giận dữ: “Phó Thảng Nam, anh
làm cái gì vậy, em phải đi ngủ”
“Ừm, ngủ!” Giọng người đàn ông dịu dàng,
trong đó còn có mùi của sự lừa đảo: “Đã rạng
sáng rồi, chúng ta chuyên tâm ngủ”
Lời này nghe thế nào cũng cảm thấy có ẩn ý
sâu xa, dẫu sao cũng là một nam một nữ đang
nằm như thế này.
Nhưng anh chỉ ôm tôi, không tiếp tục những
động tác khác, vài phút sau, tôi bất giác thả lỏng
cảnh giác.
Quen biết nhau nhiều năm, tôi hiểu anh hơn ai
hết. Nếu anh muốn ở lại, thì tôi làm thế nào cũng
đều vô dụng.
Tôi cứ thế nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp đi.
Đêm nay, tôi ngủ vô cùng không yên giấc. Từ
sau khi Tuệ Minh rời đi, tôi cứ luôn tỉnh giấc giữa
đêm, may mà có Phó Thắng Nam ở bên cạnh tôi.
Mỗi lần tỉnh dậy, anh đề đưa tay vỗ vỗ lưng tôi, vỗ
Về tôi.
Sáu giờ sáng tôi đã tỉnh giấc rồi, ngước mắt
nhìn ra ngoài khách sạn, ngoài trời vẫn còn mờ
tối. Quả thật tôi không có cách nào ngủ tiếp nữa.
Phó Thắng Nam nằm ở bên vẫn ôm tôi như
trước, chần chừ một lúc rồi dịch người ra.
Cho dù động tác rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn
làm anh thức giấc. Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt
người đàn ông có chút mơ hồ, dường như vẫn
chưa tỉnh ngủ.
“Sao thế?” Anh nói, giọng có chút khàn khàn.
Tôi mím môi, ngồi dậy nói: “Em…”
Chắc anh cũng nhìn thấy đồng hồ rồi, thấy
vẫn còn sớm, anh đưa tay ôm tôi vào trong lòng,
Tôi cứ thế nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp đi.
Đêm nay, tôi ngủ vô cùng không yên giấc. Từ
sau khi Tuệ Minh rời đi, tôi cứ luôn tỉnh giấc giữa
đêm, may mà có Phó Thắng Nam ở bên cạnh tôi.
Mỗi lần tỉnh dậy, anh đề đưa tay vỗ vỗ lưng tôi, vỗ
về tôi.
Sáu giờ sáng tôi đã tỉnh giấc rồi, ngước mắt
nhìn ra ngoài khách sạn, ngoài trời vẫn còn mờ
tối. Quả thật tôi không có cách nào ngủ tiếp nữa.
Phó Thắng Nam nằm ở bên vẫn ôm tôi như
trước, chần chừ một lúc rồi dịch người ra.
Cho dù động tác rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn
làm anh thức giấc. Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt
người đàn ông có chút mơ hồ, dường như vẫn
chưa tỉnh ngủ.
“Sao thế?” Anh nói, giọng có chút khàn khàn.
Tôi mím môi, ngồi dậy nói: “Em…”
Chắc anh cũng nhìn thấy đồng hồ rồi, thấy
vẫn còn sớm, anh đưa tay ôm tôi vào trong lòng,
nói: “Còn sớm mà”
Bị anh ôm chặt, tôi cựa quậy không được, bất
giác đưa tay lên lấy điện thoại trên tủ đầu giường.
Nhưng lại bị anh nắm chặt tay lại: “Chuyên
tâm ngủ”
Tôi bĩu môi: “Ngủ không được!”
Anh mở mắt, ánh mắt đen láy như màn đêm,
giọng nói có chút khàn khàn: “Thế thì chúng ta
làm chút gì đó nhé?”
Tôi đơ người, không nói gì nữa.
Tôi thử né tránh, nhưng Phó Thẳng Nam
dường như rất cố gảng, sát lại tôi gần hơn.
Đối xử thẳng thắn với nhau trong đêm tối,
không nhìn rõ được dáng vẻ của nhau. Nhưng
càng như vậy, bầu không khí càng khiến tôi tưởng
tượng xa vời.
Bầu trời dần dần sáng tỏ, màu xám tan dần.
Buồn ngủ và kiệt sức ập đến cùng một lúc, tôi
muốn ngủ nhưng vẫn như cũ, làm thế nào cũng
không thể ngủ được.
Anh nằm bên cạnh tôi, giọng nói trêu ghẹo: “Đi
tắm nhé?”