Thích đồ ngọt? Đây là đam mê hay là sở thích? “Mà này, tổng giám đốc Thâm phải ăn sáng, anh ấy có bệnh dạ dày, rất dễ đau, cho nên cô nhớ thường xuyên chuẩn bị thuốc dạ dày” Nhìn Linda bước đi, tôi hơi sững sờ, quay trở
lại văn phòng, đem tập tài liệu đã sắp xếp đến cho Mục Dĩ Thâm.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Thấy sắc mặt anh ta hơi tái xanh, tôi nghĩ anh ta vẫn còn tức giận, thận trọng nói: “Tổng giám đốc Thâm, tôi đã xem qua những tài liệu này. Không có vấn đề gì. Cân anh ký xác nhận” Anh ta ậm ừ, không nhìn tôi, tiếp tục xem tài
liệu trên tay. Tôi đặt tài liệu lên bàn, để ý thấy anh ta cứ lấy tay ôm bụng.
Nhớ đến những gì Linda nói, sau đó mới nhận ra có thể là anh ta không phải đang tức giận, mà là đau dạ dày.
Thấy anh ta đang xem tài liệu một cách nghiêm túc, tôi nghĩ ngợi một lúc, lục được vài viên kẹo từ trong túi, đặt trước mặt anh ta, có phần hối lỗi: “Tổng giám đốc Thâm, tôi xin lỗi vê chuyện hôm nay. Anh ăn kẹo trước đi, lát nữa tôi sẽ ra ngoài mua thuốc và đồ ăn sáng cho anh.
Anh ăn tí kẹo lót dạ đã” Anh ta dừng tay, ngước mắt lên nhìn tôi, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, mày kiếm nhướng lên, khóe miệng cong cong: “Linda nói cho cô biết?” Tôi sững sờ, nhìn bánh kẹo trên bàn, gật đầu lia lịa: “Vâng, Linda nói anh thích ăn đồ ngọt và có bệnh dạ dày, nhất định phải ăn sáng. Sau này tôi sẽ nhớ kỹ những chỉ tiết này, chuyện hôm nay là sơ suất của tôi.” Nhìn anh ta, tôi không khỏi có chút chột dạ, hít nhẹ một hơi, rất nghiêm túc nhìn anh ta, nhìn chằm chằm chờ anh ta ra lệnh.
Nhìn tôi cả nửa ngày, anh ta đột nhiên bật cười, có chút bất đắc dĩ, nói: “Chỉ cân sau này đừng xảy ra những chuyện này là được rồi. Tôi không sao, quay lại làm việc đi, lát nữa cùng nhau đi ăn trưa.” Tôi nhìn sắc mặt không ổn lắm của anh ta, có hơi lo lắng trong lòng: “Đau thế anh chịu được không?” Anh cười yếu ớt: “Không phải ngày một ngày hai, quen rồi, trưa rồi đi, đừng chạy ra chạy vào, mất công”
Tôi gật đầu nói: “Vậy thì anh ăn ít kẹo, uống nước vào nhé.” Khi ra khỏi phòng làm việc, tôi vẫn cảm thấy có hơi không yên tâm, nghĩ ngợi một hồi, đi đến căn tin rót một cốc sữa nóng.
Trùng hợp Âu Dương Noãn gọi điện đến, tôi nhấc máy, nói: “Chào buổi sáng, ăn cơm chưa?” “Chưa đâu, chị em à, mình cần cậu giúp!” Dường như cô ấy đang ở trong bếp, có tiếng xoong nồi phát ra.
“Ừ, cậu nói đi” “Cậu gửi cho tớ địa chỉ công ty của Mục Dĩ Thâm, lát nữa mình sẽ qua đưa cơm trưa cho anh ấy. Công ty các cậu phải hẹn trước mới được vào mà đúng không? Lát nữa cậu xuống lấy lên cho mình nhé.” “Được!” Đúng lúc tôi đang nghĩ xem trưa nay ăn gì, nghĩ một tí, tôi lại nói: “Mục Dĩ Thâm hình như có vấn đề về dạ dày, bây giờ hình như đang đau. Khi nào cậu đến thì mang theo ít thuốc dạ dày theo nhé. Chị em à, cậu đúng là cơn mưa đúng lúc” Đầu dây bên kia truyền đến giọng cười khúc khích của cô ấy: “Tất nhiên rồi, chờ nhé, nửa tiếng nữa mình đến” Cúp điện thoại, rót sữa xong, nhìn thấy Linda tới lấy cà phê, nhìn cô ấy có chút mệt mỏi.
Tôi không khỏi thốt lên: “Chị Linda, đêm qua chị ngủ không ngon sao?” Cô ấy thở dài, gật đầu: “Mấy hôm nay, bé con sắp khai giảng, bài tập hè vẫn chưa làm xong. Tôi tối nào cũng phải giám sát, đốc thúc thăng bé làm bài tập! Phụ nữ mà, không nên sinh con. Lúc bé còn đỡ, lớn lên một chút là loạn hết. Cô nhìn khóe mắt tôi xem, có phải thêm mấy nếp nhăn rồi không?” Vừa nói, cô ấy vừa đưa mắt lại gần tôi, còn cố ý dùng tay nhấn nhấn một chút cho tôi nhìn.
Tôi bật cười, nói: “Bé nhà chị học lớp mấy rồi?” “Lớp ba rồi, khổ tâm lắm!” “Con gái tôi cũng sắp vào lớp một rồi!” Tôi nói, Tuệ Minh cũng sắp vào lớp một rồi, nhưng với tính cách của đứa trẻ này, e rằng tôi không phải lo lắng gì.
Cô ấy hơi ngạc nhiên, sững người một lúc, nhìn tôi, nói: “Cô có con gái, không phải chứ, cô kết hôn rồi à?” Tôi gật đầu, thấy cô ấy ngạc nhiên, tôi nói: “Tôi kết hôn được gần mười năm rồi” Đam mê hít dram nổi nên, cô ấy nhìn tôi, hỏi: “Vậy, cô và Mục Dĩ Thâm là..” Tôi sửng sốt một chút, nghĩ có lẽ cô ấy đã hiểu lầm, cười nói: “Quan hệ giữa tôi và tổng giám đốc Thâm chỉ đơn giản là cấp trên và cấp dưới thôi. Trước đây chúng tôi đã gặp nhau mấy lần, quen biết thôi, không phải như cô nghĩ đâu!” Cô ấy ôm trán, thở dài nói: “Cũng đúng. Rất ít cô gái nào có thể tiếp cận người lạnh lùng như anh ta. Đã gần bốn mươi mà vẫn còn độc thân thế này. Nhà họ Mục lo đến hói đầu mất thôi” Tôi…
Mấy lời này tôi nghe không nổi, liền cầm cốc sữa đi trước.
Văn phòng của Mục Dĩ Thâm.
Gõ cửa đi vào, thấy anh ta vẫn đang đọc tài liệu, ngừng một chút, tôi nói: “Tổng giám đốc Thâm, anh uống một ly sữa trước đã” Không thấy bánh kẹo trên bàn đâu, trong thùng rác có vỏ kẹo, xem ra là ăn rồi.
Ai mà nghĩ được một CEO lạnh lùng như vậy mà đi thích đồ ngọt.
Nghe được giọng tôi, anh nhướng mắt nhìn lên, nhìn thấy cốc sữa trên bàn, nhíu mày, có chút chán ghét nói: “Tôi không uống sữa” “Ít nhiều gì cũng uống một tí, uống chút sữa vào, dạ dày sẽ dễ chịu hơn!” Anh ta lắc đầu: “Không cần!” Ngừng một chút, anh ta ngẩng đầu nhìn tôi: “Linda không nói với cô là tôi không thích uống sữa sao?” Tôi lắc đầu! Anh cười yếu ớt, ra hiệu cho tôi mang sữa đi, tôi mím môi: “Bình thường không uống cũng không sao, nhưng bây giờ đang đau dạ dày, không thoải mái mà. Uống một chút sẽ tốt cho sức khỏe, cũng giảm đau hơn một tí. Mà sữa này cũng có khó uống đâu” Nói xong, không đợi anh ta nói, tôi lập tức đi ra khỏi phòng làm việc. Âu Dương Noãn cũng đến rất nhanh.
Gọi điện thoại cho tôi, nói: “Mình ở dưới lầu, cậu mau xuống đây đi, mình vừa gặp một anh đẹp trai, kiểu đẹp badboy một tí ấy, có hương vị hơn cả Mục Dĩ Thâm” Tôi không nói nên lời, cúp máy đi xuống lầu, thấy cô ấy xách hộp cơm, nhìn thấy tôi thì chạy lại đưa hộp cơm cho tôi.
Sau đó cô ấy vội vàng nói: “Này, đã chuẩn bị xong phần của cậu và Mục Dĩ Thâm, cậu cầm đi, đừng nói với anh ta là mình gửi, nếu không anh ta có thể không ăn đâu, mình đi gặp anh đẹp trai đây, gặp lại sau!” TổI Không phải chứ, nói là đến đưa đồ ăn cho nam thần, thật sự là chỉ đưa đồ ăn thôi? Nhìn thấy cô ấy chạy về phía tầng khác, tôi không khỏi mỉm cười, con gái thích đàn ông đẹp trai, khí chất, đàn ông thì cứ thích con gái 18 tuổi, tất cả đều là thiên tính.
Trở lại văn phòng, cũng đã gần đến giờ ăn trưa, Âu Dương Noãn đã mua thuốc dạ dày, đồ ăn cũng là để bồi bổ dạ dày.
“Ồ, bạn cô đưa tới à?” Linda đi ngang qua cửa văn phòng, thò đầu vào hỏi.