Mục lục
Vợ yêu, anh muốn tái hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi há miệng, vốn dĩ không muốn đi nhưng



suy nghĩ lại một lát thì thay đổi ý nghĩ. Rốt cuộc



tôi cũng phải cố gắng sống tiếp mà, không phải



sao?



Cuối mùa thu, ngoài trời đã sẩm tối, dáng vẻ



Cố Diệc Hàn rất xuất chúng nên vừa đi dạo được



một lát đã thu hút không ít ánh mắt của một đám



người, nhất là những cô gái trẻ tuổi đang đi dạo



giống chúng tôi vậy.



Tôi đi đến mức hơi mệt mỏi, ngồi lên chiếc



ghế dưới ánh đèn đường để nghỉ ngơi, sau đó



ngửa đầu nhìn anh ta rồi nói: “Sau này cô gái nào



gả cho anh thì nhất định sẽ rất hạnh phúc”



Anh ta nhíu mày, hai tay giơ ra sau đầu rồi



nhàn nhạt nói: “Bây giờ em hạnh phúc không?”



Tôi ngẩn người, bất giác trong đầu lại thoáng



qua một bóng hình, nhất thời chỉ đành cúi đầu im lặng.



Nhận ra sự thay đổi tâm trạng của tôi, anh ta



thở dài một hơi rồi ngồi xuống bên cạnh tôi, vỗ



nhẹ lưng tôi an ủi: “Xin lỗi, anh không cố ý đâu”




VietWriter cập nhật nhanh nhất.


Tôi lắc đầu, chuyện này vốn dĩ không liên



quan gì đến anh ta cả, chỉ là bản thân tôi không



thể thoát ra được nỗi khổ này mà thôi.



“Anh có giữ lại… tấm ảnh của đứa bé đúng



không?” Tôi mở miệng, giọng nói có chút nghẹn



ngào, hai tay không tự được run rẩy.



Anh ta mím môi, giơ tay lên lau nước mắt cho



tôi, khẽ thở dài nói: “Đừng xem, sau này sẽ tốt hơn



mà thôi:



Cuối cùng tôi cũng không có dũng khí để tự



tay an táng cho con của mình, không có dũng khí



nhìn xem dáng vẻ của thằng bé như thế nào.



Cố Diệc Hàn nói đó là một đứa bé trai, nặng



khoảng hai ký, trắng trắng tròn tròn trông rất đáng



yêu.



Tôi không dám đi nhìn xem đứa bé ấy, tôi sợ



mình sẽ không khống chế được muốn đi cùng



thằng bé. Tôi sợ nếu như tôi nhìn thấy đứa bé rồi



thì sẽ không chịu bỏ đứa bé xuống đất để an táng



nưa.



“Được, tôi không xem nữa” Tôi mấp máy môi,



lòng bàn tay siết chặt đến mức hơi đau đớn.



Sắc trời đã dần dần tối hơn, nhiệt độ không



khí bên ngoài càng xuống thấp. Cố Diệc Hàng



đứng dậy, đỡ lấy tôi rồi nói: “Trở về thôi, bên ngoài



lạnh lắm”



Tôi gật đầu, đi theo anh ta chậm rãi bước vào



khu nhà.



Vừa mới đến dưới lầu thì đột nhiên anh ta



dừng bước chân lại, tôi tò mò ngước mắt lên nhìn



bèn nhìn anh ta đang nhìn chằm chằm về phía



trước.



Theo ánh mắt anh ta nhìn sang, tôi nhìn thấy



người phụ nữ đứng phía đối diện thì lập tức ngẩn



người. Tại sao Phó Bảo Hân lại ở đây?



Thấy tôi và Cố Diệc Hàn, Phó Bảo Hân nhanh



chân bước đến giữa tôi và anh ta. Sau đó nắm lấy



tay tôi, đỡ tôi rồi nói: “Xuân Hinh, mấy ngày nay



cháu đã đi đâu thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì



vậy? Con của cháu đâu?”



Một loại vấn đề của bà ấy khiến cho tôi không



biết phải làm sao, theo bản năng tôi nhìn về phía



Cố Diệc Hàn thì thấy anh ta đang chau mày lại.



Anh ta nhìn về phía Cố Thanh Âm, trầm giọng



nói: “Bà đến đây có chuyện gì vậy?”







Phó Bảo Hân ngẩn người, nhíu mày nhìn anh



ta rồi nói: “Diệc Hàn, tại sao cậu lại ở bên cạnh



Xuân Hinh vậy? Tại sao mấy hôm nay cậu không



trở về nhà? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?



Thắng Nam sắp phát điên lên vì tìm kiếm Xuân



Hinh rồi, cậu làm vậy coi được không?”



Cố Diệc Hàn cười nhạt, giọng nói lạnh như



băng: “Anh ta tìm Thẩm Xuân Hinh muốn điên hả?



Bà xem chúng tôi là kẻ ngu à?”



“Diệc Hàn!” Phó Bảo Hân hơi tức giận: “Chú ý



lời nói của cậu đấy!”



“Tôi phải lựa lời mà nói sao?” Cố Diệc Hàn



cười nhạt: “Nếu muốn người khác không biết thì



trừ phi mình đừng làm. Bà chuyển lời lại với Phó



Thắng Nam rằng Thẩm Xuân Hinh không cần anh



ta, bảo anh ta cách xa Thẩm Xuân Hinh một chút”



Phó Bảo Hân cảm thấy không thể nói chuyện



tiếp với anh ta được nữa, bèn kéo tay tôi rồi nói:



“Xuân Hinh, nếu như cháu có nỗi khổ riêng không



muốn gặp Thắng Nam thì trở về với cô đi, đừng ở



lại đây. Diệc Hàn là đàn ông chưa lập gia đình,



còn cháu đã là người có chồng rồi. Người ở thành



phố luôn rất miệng lưỡi, thích nói ra nói vào, lỡ



như bị người khác thấy được thì thể diện của nhà



họ Cố và nhà họ Phó mất hết rồi”



“Hừ!” Cố Diệc Hàn cười vô cùng châm chọc:



“Bây giờ biết đến thể diện rồi à? Chẳng phải mặt



mũi của nhà họ Cố và nhà họ Phó đã vứt hết từ



lâu rồi sao? Thế nào, bây giờ còn phải đến đây



cứu vớt hả?”



Lời này giống như một cái tát giáng thẳng



xuống người Phó Bảo Hân, đánh bà ấy đến mức



không thể chống đỡ được.



Tâm trạng của tôi vốn đã không tốt, vì thế bèn



đẩy tay Phó Bảo Hân ra, sau đó không nói câu



nào mà vội vàng đi vê cửa khu nhà.



Phó Bảo Hân gấp gáp gọi tên tôi phía sau



lưng, còn muốn đi lên đuổi theo tôi nhưng đã bị



Cố Diệc Hàn kéo lại. Giọng nói của anh ta cực kỳ



lớn: “Đủ rồi đấy, bà cảm thấy người nhà họ Phó



của các người làm tổn thương cô ấy chưa đủ



sao? Đứa trẻ kia đã chết vào đêm đính hôn của



Phó Thắng Nam và Mục Hạnh Nguyên hai tháng



trước rồi, vào lúc cô ấy không sống dở chết dở thì



các người đang ở đâu? Lúc cô ấy bị giam trong



kho hàng, khổ sở giãy giụa thì các người đang ở



đâu? Đứa bé kia đã chết, Thẩm Xuân Hinh trước



đây cũng đã chết, bây giờ cô ấy không có quan hệ



gì với nhà họ Phó các người cả”



Tôi ngây người tại chỗ, nhìn thẳng vào Phó



Thắng Nam đang đứng trước mặt mình. Dưới



bóng đêm, ánh mắt anh đỏ thẫm, sắc mặt vô



cùng âm u.



Phía sau vẫn vang lên âm thanh giận dữ của



Cố Diệc Hàn: “Bà trở về nói với Phó Thắng Nam



rằng hãy cách xa cô ấy ra, nếu không tôi nhìn thấy



anh ta một lần thì sẽ đánh một lần đấy:



Phó Thắng Nam nhìn tôi, từng bước từng



bước đi về phía tôi. Tôi không né tránh, cơn đau



đớn trên ngực bắt đầu lan tràn khắp toàn thân



khiến cả người tôi run rẩy không ngừng.



“Đứa bé, sao rồi?” Anh mở miệng, giọng nói



đè ép xuống cực kỳ thấp, mang theo một loại tâm



trạng khó có thể miêu tả được thành lời.



Tôi há miệng, thế nhưng lại không thể nói ra



được câu nào cả.







Cố Diệc Hàn theo sau, nhìn thấy Phó Thắng



Nam thì gương mặt lại tràn ngập sự tức giận:



“Đứa bé đã chết rồi, bởi vì sanh không ra nên đã



chết ngạt. Phó Thắng Nam, đáp án này anh hài



lòng chưa?”



“Anh im miệng đi” Phó Thắng Nam giận dữ,



ánh mắt anh đỏ thâm, đè nén tâm trạng xuống



đáy lòng rồi gần từng chữ một nhìn tôi: “Thẩm



Xuân Hinh, em nói cho tôi biết đi, đứa bé thế nào



rồi?”



Tôi muốn mở miệng nói chuyện, thế nhưng



trên ngực lại đau lên âm ï không thể nói được chữ



nào, chỉ có thế ngước mắt nhìn anh chằm chằm.



Một lúc lâu sau, tôi cố gắng hít một hơi thật



sâu rồi mở miệng nói: “Đã chết rồi!” Ba chữ này



cũng đủ khiến lòng tôi chết lặng.



Cả cơ thể cao lớn của Phó Thắng Nam lui về



sau, dường như anh không thể đứng vững được



nữa. Anh nhìn tôi, trong ánh mắt đen láy kia dần



dần hiện lên ánh nước.



Tôi biết, anh đã khóc.



Trước kia anh có nói với tôi rằng con người



không phải lúc nào cũng khóc, nếu như chỉ bị



thương bên ngoài da thịt thì không có gì để khóc



cả. Một khi đã khóc, thì chính là trong lòng bị tổn



thương nên mới khóc.



Tôi cố gắng đè nén sự khó chịu trong lòng



mình, đầu óc đã bắt đầu choáng váng. Ngay lập



tức tôi chợt cảm thấy có gì đó không đúng, bèn



đưa tay kéo Cố Diệc Hàn rồi thấp giọng nói: “Đưa



tôi về đi”



Thấy tâm trạng tôi không ổn, ánh mắt Cố Diệc



Hàn khẽ tối xuống, anh ta ôm lấy tôi đi vào khu



nhà rồi trở về nhà.



Sau khi cho tôi uống thuốc xong, lại đặt tôi lên



giường rồi khẽ trấn an: “Đừng nghĩ bậy nữa, bọn



họ không trách em đâu, bọn họ cũng không biết



em đã chịu bao nhiêu khổ sở mà”



Tôi không mở miệng, nước mắt bắt đầu chảy



xuống không ngừng.



Đời người thật khó khăn, thật khổ sở mài



Thời gian từng giây từng phút trôi qua, từ đầu



đến cuối tôi đều không thể ngủ được. Mãi đến hai



giờ sáng, Cố Diệc Hàn nhận được một cuộc điện



thoại thông báo rằng bệnh tình của Cố Vân Dương



đang trong giai đoạn nguy kịch, cần phải vào



phòng cấp cứu.



Trước khi đi, anh ta vẫn không yên tâm về tôi,



vì thế bèn lấy một chiếc điện thoại di động đặt



bên cạnh tôi rồi nói: “Yên tâm ngủ một giấc đi, có



chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh. Bên trong có



số điện thoại của Lý Vũ Linh và .John, em có thể



nói chuyện với bọn họ đều giải sâu”



Tôi gật đầu, nhàn nhạt cong môi cười với anh



ta: “Anh đi đi, trên đường chú ý an toàn đấy”



Anh ta gật đầu, sau đó vội vàng đi ra ngoài.



Tôi không thể nào ngủ được nữa, đây đã trở



thành chuyện thường tình trong mấy tháng qua.



Vốn dĩ cơ thể tôi phải phụ thuộc vào thuốc mới có



thể ngủ được nhưng uống nhiều quá thì lại không



tốt cho sức khỏe.



Thuốc chống trầm cảm, Cố Diệc Hàn lo lắng



tôi uống nhiều sẽ bị lệ thuộc nên chỉ cho tôi uống



trong tình trạng không thể khống chế được tâm



trạng mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK