ông nào, khi thấy vợ mình hôn môi với một người
đàn ông khác, mặc dù biết rõ cô ấy không muốn
hoặc là chỉ vô ý, nhưng cảm xúc trong lòng tóm lại
vẫn không dễ chịu.
Chuyện kiểu này giống như một cái tát đánh
mạnh vào mặt anh, anh tức giận, thậm chí phẫn
nộ đều là chuyện đương nhiên.
Tôi yên lặng nhìn anh một lúc lâu không nói gì
cả, sau đó lặng lặng xoay người đi lên lầu.
Để thời gian trả lời đi, có một số việc có thể
thẳng thắn nói với nhau, nhưng có một số việc lại
không thể.
Sau khi về đến phòng ngủ, tôi bước vào phòng
tắm, dòng nước lạnh buốt dội thẳng vào người
đem đến nỗi đau đớn thấu xương.
Tôi tự hỏi, không biết từ khi nào tôi và Phó
Thẳng Nam đã bắt đầu quan tâm đến cảm xúc
của đối phương?
Helen đưa cho tôi chiếc USB ấy, thứ bên trong
tôi chưa xem hết, một tháng nay đầu óc tôi không
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
được tỉnh táo lắm, tình cảm suy sụp, lại sớm
chiều ở chung với Cố Diệc Hàn nữa cho nên
không tránh khỏi có hành động thân mật.
Có những hình ảnh mà ngay cả tôi cũng thấy
lạ lãm huống chỉ là Phó Thắng Nam, những ngày
này anh vẫn đang kiềm chế và nhẫn nại này, có lẽ
quá nửa là có liên quan đến đoạn video kia.
Mạc Thanh Mây nói với tôi, Cố Diệc Hàn đã
nói với anh điều gì đó trong buổi tiệc cưới, với tính
cách của Cố Diệc Hàn, thì những điều anh ta nói
ra chắc hẳn cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Trong lòng anh ta có oán hận, nhưng anh ta
không hề muốn oán hận tôi.
Do tắm quá lâu, khi đi ra khỏi phòng tắm chân
tay tôi có chút bủn rủn, cố gắng lắm mới vịn tường
đi được một đoạn rồi ngã xuống giường.
Có lẽ ngủ một giấc dậy mọi chuyện sẽ tốt lên.
Đêm hôm ấy, hoàn toàn giống như những gì
tôi nghĩ, Phó Thảng Nam chưa từng bước vào
phòng ngủ, anh không muốn trút giận lên người
tôi, cũng không muốn cãi nhau với tôi.
Cãi nhau, một lần thôi là đủ rồi.
Ngày hôm sau.
Khi tôi xuống lầu thì Tuệ Minh đã được đưa đi
học rồi, trong nhà chỉ còn chị bảo mẫu.
Thấy tôi xuống dưới, chị Linh đến gần cười
nói: “Cô chủ, cậu chủ vừa đi chưa lâu, cậu ấy bảo
tôi chuẩn bị cháo cho cô, nói rằng cô thích ăn
cháo, cô nếm thử xem”
Nói xong, chị ta bưng cháo ra bàn, nhân tiện
còn đưa cho tôi một tờ giấy, rồi mỉm cười mập mờ
nói: “Sáng nay cậu chủ sợ đánh thức cô, nên bảo
tôi đưa cái này cho cô.”
Trên tờ giấy chỉ có vài chữ đơn giản: ‘Ăn uống
tử tế, tối nay chờ anh về, ăn tối với nhau.”
Vẫn săn sóc hệt như trước đây, nhưng mà
chúng tôi đều hiểu, trái tim của cả hai đã bị phủ
đầy bụi rồi. Tôi và anh dường như đều đang rơi
vào ngõ cụt, mê mang không tìm thấy lối ra.
Tôi gật đầu, nhìn về phía chị Linh cười nói
cám ơn, sau đó ngồi xuống ăn một chút đồ ăn
sáng.
Thật ra tôi cũng không muốn ăn lắm, chỉ ăn
mấy miếng đã cảm thấy buồn nôn rồi.
Nhưng mà tôi vẫn cố nhịn để ăn thêm một chút.
Chỉ là nửa tiếng sau, đã nôn ra toàn bộ.
Mùa đông đã đến rồi, Thủ đô trở nên lạnh giá,
đi ra ngoài không phải là một lựa chọn tốt.
Tôi vào trong phòng làm việc, ôm chiếc hộp
bằng đàn hương mà bà ngoại để lại nghiên cứu.
Mạc Thanh Mây nói rằng chiếc hộp này không
dùng khóa mở, vậy thì phải dùng cái gì?
Nhìn cách chế tác và cấu tạo của nó, có vẻ
không giống công nghệ chế tạo vài năm gần đây,
ngược lại giống như nó được tạo nên từ tay của
những người thợ mộc già những năm sáu mươi
vậy.
Xem xét một lúc lâu, tôi có chút bực bội, dứt
khoát bỏ qua không nghiên cứu nữa mà đi tìm
một quyển sách để đọc.
Lúc đang tìm sách, tôi vô tình nhìn thoáng
qua bản hợp đồng trên bàn làm việc của Phó
Thẳng Nam, tôi xem qua vài trang, đây đều là hợp
đồng về vụ kiện thu mua Tập đoàn Cố Nghĩa.
Tôi không thể không đến gần lật xem kỹ hơn,
chuyện mua bán sáp nhập các doanh nghiệp trên
thị trường là điều cũng thường thấy.
Cho dù kết quả ra sao, thì tôi cũng không thể
tham dự vào việc này.
Tôi khế thở dài rồi khép hợp đồng lại, sau đó
bỏ vào ngăn kéo. Lúc mở ngăn kéo ra, tôi nhìn
thấy một xấp ảnh chụp ở trong đó.
Tôi có chút sững sờ, vốn dĩ tôi cho rằng ảnh
chụp trước đây Phó Thẳng Nam đều đặt trong
biệt thự ở Thành phố Giang Ninh, không ngờ anh
lại mang theo đến đây.
Đã nhìn thấy rồi tôi không thể không lấy ra
xem.
Nhưng vừa lấy quyển album ra, thì lại trông
thấy mấy tấm ảnh chụp một đứa trẻ bị đè ở dưới
nó.
Một gương mặt rất thân quen, mặc dù chưa
bao giờ tôi nhìn thấy dáng vẻ của đứa bé ấy sau
khi nó ra đời, nhưng mà tôi thường xuyên thấy nó
trong giấc mộng.
Trên trán cậu bé có một vết bầm xanh tím, bởi
vì khi đó cậu bé đang cố gắng ra ngoài để gặp
mặt tôi.
Đứa trẻ mới sinh ra, hai mắt vẫn đang híp lại,
gương mặt cậu bé rất giống Phó Thắng Nam, mặc
dù trên mặt vẫn còn nhiều nếp nhăn nhưng mà
vẫn có thể nhận ra được đây là một cậu bé xinh xắn.
Tại sao Phó Thắng Nam lại có những bức ảnh
này? Trước đây khi Cố Diệc Hàn hỏi tôi có muốn
trông thấy đứa trẻ một chút hay không, tôi đã từ
chối, vì tôi sợ khi nhìn thấy rồi, cả đời này tôi sẽ
không có cách nào quên được.
Hôm nay bỗng nhiên những tấm ảnh này lại
xuất hiện ngay trước mắt, nỗi đau đớn khó chịu
trong lòng trào dâng không thể nói thành lời.
Tôi để những bức hình ấy vào chỗ cũ, Phó
Thẳng Nam không thể nào có những tấm hình
này được, chỉ có một khả năng, là Cố Diệc Hàn đã
đưa cho anh.
Đột nhiên anh lại đuổi tận giết tuyệt Tập đoàn
Cố Nghĩa như vậy, chỉ sợ là do Cố Diệc Hàn đã nói
gì đó không nên nói.
Quay lại phòng ngủ, tôi trốn trong chăn, đầu
óc trống rỗng không nghĩ được gì cả.
Cố Diệc Hàn hỏi tôi, tại sao cứ phải là Phó
Thắng Nam, người khác không thể sao? lãa 9g
không biết nữa, nhưng trên thế giới này, ngoài anh
ra tôi không biết mình có thể sống chung với ai
nữa.
Đời này kiếp này, đã đến lúc chúng tôi nghênh
đón hạnh phúc và vui vẻ.
Nhưng mà quanh đi quẩn lại, chúng tôi lại
quên mất ánh bình minh trông như thế nào mà chỉ
nhớ duy nhất ánh hoàng hôn.
Do đêm qua ngủ không ngon, hiện giờ nằm
trong chăn một lát sau tôi đã mơ mơ màng màng
ngủ quên mất, khi tỉnh dậy, thì trời đã tối rồi.
Chị Linh gõ cửa vài tiếng, tôi mới đứng dậy ra
mở cửa, trông thấy tôi chị ta nói: “Cô chủ, cô có
đói bụng không? Hay là xuống dưới nhà ăn một
chút gì đó.”
Tôi không đói bụng nên lắc đầu theo bản
năng, nghĩ đến việc sáng nay Phó Thắng Nam nói
buổi tối muốn ăn cùng nhau, tôi lại mở miệng nói
với chị ta: “Đợi cậu chủ về rồi cùng ăn”
Chị Linh có chút lúng túng: “Cậu chủ
cậu ấy đã ngồi ở phòng khách rất lâu, vẫn luôn
hút thuốc, cô có muốn xuống xem thử một chút không?”
Đã về rồi?
“Về từ lúc nào?”
“Khoảng năm giờ cậu ấy đã về rồi”
Tôi không biết bây giờ mình nên cười hay nên
khóc nữa, không biết nên có biểu cảm thế nào,
cũng không biết phải làm sao.
Anh đã về rồi chúng tỏ anh vẫn nhớ lời hẹn
sáng nay, nhưng anh lại chưa hề bước chân lên
phòng ngủ, chắc hẳn trong lòng anh vẫn còn đang
để bụng.
Mà thôi!
Tôi nhìn về phía chị Linh, rồi gượng cười nói:
“Hai người ăn đi, tôi không đói bụng.”
Không gặp nhau có lẽ trong lòng mỗi người
sẽ dễ chịu hơn một chút.
Chị Linh há hốc mồm, cuối cùng cũng không
nói gì mà đi thẳng xuống lầu.
Tôi quay lại giường nằm xuống nhìn lên trân
nhà, ngủ tiếp sao? Có lẽ không dễ ngủ tiếp được.
Không biết tôi đã nằm đấy nhìn lên trân nhà
bao lâu, đến khi cả căn phòng đều chìm trong
bóng tối.
Bỗng nhiên cửa phòng ngủ bị đẩy ra, có tiếng
bước chân tiến lại gần, tôi nhắm mắt lại, hít thở
nhẹ nhàng, tôi biết là anh đến, có lẽ không nhìn
nhau chính là lựa chọn tốt nhất.
Sau đó có tiếng nước chảy vang lên trong
phòng tắm, một lúc lâu sau anh bước ra ngoài.
Anh ngồi xuống bên giường một lúc lâu, vốn
dĩ tôi cho rằng, đêm nay anh vẫn sang phòng làm
việc ngủ.
Nhưng không lâu sau, tôi lại nghe thấy tiếng
gập sách, rồi chỗ bên cạnh mình lõm xuống, chiếc
đèn ngủ ở đầu giường cũng bị tắt đi.
Bên tai tôi có tiếng hít thở nhẹ nhàng truyền
đến, đồng sàng dị mộng, có lẽ là như thế này phải không?
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tôi
không thể nào ngủ nổi, bên tai vẫn có tiếng hít thở
đều đều của anh truyền đến.
Hình như anh đã ngủ rồi.
Tôi khẽ quay người lại mở mắt ra, bốn mắt
nhìn thẳng vào nhau khiến tôi sững sờ.
Tôi còn chưa kịp lên tiếng, anh đã vươn tay ra
kéo tôi vào trong ngực: “Chị Linh nói, sáng nay em
ăn vào lại nôn ra, tối nay cũng chưa ăn gì cả”