nhìn sang Lâm Đình nói: “Cậu gọi tôi đến có
chuyện gì thế?”
Trên người Lâm Đình còn đang dính nước,
anh ta nhíu mày nhìn người đàn ông trung niên:
“Tôi gọi ông lúc nào?”
“Không phải cậu bảo tôi đến có chuyện muốn
nói sao? Tôi vốn đã định không đến rồi, nhưng
cậu bảo là có chuyện gấp, nhà họ Lâm giao một
nhiệm vụ mới.”
Người đàn ông đó cau mày nhìn tôi: ” Chuyện
quái gì vậy?”
Lâm Đình mím môi trả lời: “Tôi không gọi cho
ông, nhà họ Lâm cũng không liên hệ gì với tôi hết”
Hai người sững sờ một lúc rồi liếc nhìn nhau,
nhận ra có gì đó không ổn.
Hai người đồng thời nhìn về phía tôi, Lâm Đình
nhìn tôi hỏi: “Là cô dở trò à?”
Tôi bám vào bức tường đứng lên, bình tĩnh lại
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
rồi gật đầu: “Ừ, nếu đã là thù thì sớm muộn gì
cũng phải báo, đúng không?”
Ông Lý còn chưa kịp phản ứng, nhìn sang Lâm
Đình, nhíu mày: “Cậu đưa cô ta đến đây?”
Lâm Đình gật đầu, sắc mặt có vẻ không được
tốt lắm: “Đi nhanh lên!”
“Không kịp nữa rồi!” Tôi dựa vào tường, trên
người vẫn còn cảm giác đau: “Hai người thấy tôi
đã chịu nhiều khổ cực như vậy, đến cuối cùng lại
buông tha cho hai người sao?”
Đọc Full tại truyen.one
“Bốp!” Người đàn ông trung niên tát Lâm Đình
một cái, tức giận nói: “Cậu có bị ngu không, cậu
biết cô ta là ai không? Cậu động vào ai không
động lại động vào đúng cô ta, cậu muốn chết à?”
Miệng Lâm Đình bị đánh hộc máu, anh ta nói:
“Phó Thắng Nam chỉ là một thương nhân, nhiều
nhất cũng chỉ có thể khiến tôi ở trong đồn vài
ngày, sợ gì chứ?”
“Ông nội cậu!” Người đàn ông trung niên tức
giận đến mức nhảy dựng lên: “Cậu có biết cô ta
được Thẩm Quang nhận làm con nuôi không?
Cậu không biết là hôm nay Thẩm Quang ở cùng
với cục trưởng Trần à?”
“Sao cơ?” Lâm Đình sững sờ: “Con gái nuôi
của Thẩm Quang?”
Lâm Đình đờ đẫn vài giây, nhìn sang tôi, ánh
mắt đột nhiên trở nên hung ác: “Giết cô ta!”
“Hả? Cậu đang đùa đấy à? Cậu nghĩ khách
sạn không có camera giám sát sao? Cậu không
biết tránh những điều cấm ky à? Cậu đưa một
người phụ nữ vào đây, lúc vào thì còn sống lúc ra
thì đã chết, cậu nghĩ mọi người đều ngu ngốc
sao?”
Người đàn ông trung niên vô cùng tức giận,
thở dốc: “Thẩm Quang là người cực kì bao che,
cộng thêm một Phó Thắng Nam vô cùng độc ác,
cục trưởng Trần vốn không bảo vệ nổi cậu, không
chừng tôi lại bị cậu kéo xuống nước đấy!”
Lâm Đình liếc mắt nhìn tôi một cái: “Thẩm
Xuân Hinh, tôi tự nhận mình chưa bao giờ làm
chuyện gì đắc tội với cô, cô lại bày trò như vậy, ít
nhất tôi cũng phải được biết lý do chứ?”
Tôi dựa vào tường, không cố gắng che đi
những vết thương trên cơ thể mà bộc lộ hết sự
thảm hại của mình ra: “Tôi chỉ tiện tay giúp Hoàng
Nhược Vi thôi. Nửa năm trước anh tham gia vào
vụ bắt cóc tôi, tôi cũng vô tình biết được các anh
làm việc cho Mạc Đình Sinh. Thật không may, chỉ
cần tôi nắm được một chút gì đó về chuyện nhà
họ Mạc thì tôi cũng đều sẽ lấy mạng ra cược”
“Cô đúng là tàn nhẫn!” Lâm Đình lúc này đã
mất hết kiêu ngạo.
Thật ra, ngay từ đầu tôi cũng không biết tại
sao Lâm Đình vào đồn cảnh sát bao nhiêu lần
cũng có thể ra khỏi đó dễ dàng như vậy.
Chỉ dựa vào vị trí của anh ta trong An Cường
và nhà họ Lâm là không đủ, cho dù dở thủ đoạn
hay có tiền bạc thì mọi thứ đều có chừng mực,
Hoàng Nhược Vi không ngốc, cô ấy đã vùng vẫy
mấy lần, cuối cùng phải cầu xin tôi, trừ phi người
mà Lâm Đình dựa vào là cục trưởng Trân chứ
không phải An Cường và nhà họ Lâm.
Tôi cũng phải cảm ơn Hoàng Nhược Vi đã
nhắc nhở nên mới phát hiện ra mối quan hệ này,
nếu cô ấy không nói với tôi rằng Lâm Đình cấu kết
với cục trưởng Trần, tôi cũng không thể ngờ có
mối quan hệ này, chứ đừng nói đến quan hệ giữa
cục trưởng Trần và Lâm Uyên.
Lúc đầu vì muốn giúp Vũ Linh thoát tội, Phó
Thắng Nam đưa tôi đến vườn lê gặp cục trưởng
Trần. Chuyện này chính là Lâm Uyên mở miệng nói.
Lâm Uyên chỉ nói một câu, cục trưởng Trần
đã tuân lệnh thực hiện, điều này chứng tỏ quan hệ
giữa hai người họ không bình thường.
Lâm Đình nhìn tôi, ý đồ giết người còn chưa
lắng xuống, nhìn về phía người đàn ông trung niên
nói: “Giết cô ta đi, chỉ cần cô ta chết, tỉ lệ được
thoát tội của chúng ta sẽ cao, camera có thể để
Mạc Đổng xử lý, ông ta cũng có đủ năng lực để
đối phó với Thẩm Quang”
Người đàn ông trung niên có vẻ bình tĩnh hơn,
đúng lúc đó bên ngoài có người gõ cửa, ông ta
hung hăng xông về phía Lâm Đình.
Ông ta có thân hình cao to, mập mạp, Lâm
Đình vô thức tránh ra. Đầu ông ta đập thẳng vào
tường, máu chảy đầy trên trán, sau đó bất tỉnh
nhân sự.
Tôi đờ ra, thở dài trong lòng, người đàn ông
này đúng là thông minh.
Lâm Đình cũng kịp phản ứng lại, lớn tiếng
mắng: “Lý An, ông chơi đểu tôi à?”
Theo sau đó, một nhóm cảnh sát và vệ sĩ lao
vào, vây kín bốn xung quanh.
Lâm Đình bị cảnh sát bắt giữ, Phó Thắng
Nam, Thẩm Quang và Thẩm Minh Thành cùng
bước vào.
Phó Thắng Nam khoác áo khoác lên người
tôi, ánh mắt u ám đầy đáng sợ.
Người đi vào cuối cùng là cục trưởng Trần
đang trong tình trạng run rẩy, ông ta liếc nhìn Lâm
Đình một cái, nỗi tức giận dâng trào lên, dùng
chân đạp vào bụng Lâm Đình nói: ‘Mày dám ra
oai ở thành phố Giang Ninh này sao? Mày không
coi ai ra gì nữa à?”
Lâm Đình bị đá một cú rất mạnh, nếu không
được cảnh sát giữ lại, e rằng sớm đã bị đá bay ra
ngoài rồi.
Bệnh viện.
Tôi nằm trên giường bệnh, sau khi Phó Thắng
Nam rời đi, Thẩm Minh Thành khoanh hai tay nói:
“Dùng chính mình làm mồi nhử, chỉ trách số mệnh
bản thân quá ngắn ngủi”
Tôi cười nhẹ, nhấc tay đang quấn băng gạc
lên cười: “Chỉ là bị thương ngoài da thôi, hơn nữa
tôi đã đạt được mục đích rồi, không phải sao?”
Anh ta cười nhạt: ‘Nếu chú ba và anh không ở
thành phố Giang Ninh thì em định làm gì? Không
có sự bảo vệ của quản gia, em cho rằng Lâm Đình
sẽ sợ một thương nhân sao?”
Tôi nhún vai: ‘Không phải mọi người đều đang
ở đây à? Nếu mọi người không có ở đây, tôi cũng
không dám mạo hiểm như thế đâu:
Tôi dừng lại rồi nói tiếp: “Lâm Đình sẽ thế
nào?”
Anh đáp lại: “Không phải là án tử hình thì cũng
là tù chung thân. Anh ta đã may mắn thoát tội quá
nhiều lần rồi. Trước giờ không ai quản lý thành
phố Giang Ninh cả, bây giờ chú ba can thiệp vào,
báo cáo tất cả chuyện này lên trên, anh ta sẽ
không thể thoát tội được. Trần Trường Hà che
chở cho anh ta nhiều năm như vậy, cũng không có
kết cục gì tốt, chiêu này của em thật ra đã khiến
chú ba giãm lên căn cơ của nhà họ Mạc rồi”
Có rất nhiều vướng mắc ở đây, tôi không hiểu
lắm, nhưng ít nhất tôi biết rằng Lâm Uyên và Trần
Trường Hà thường xuyên liên lạc với nhau, chỉ
riêng về tài chính cũng đã không ước tính được,
nếu tiếp tục điều tra, có thể những chuyện bẩn
thỉu khác cũng sẽ bị phanh phui. Đến lúc đó nếu
nhà họ Mạc cân nhắc ngọn nguồn, Lâm Uyên
chắc chắn sẽ rời khỏi nhà họ Mạc.
Anh nhìn tôi một hồi lâu rồi nói: “Em vui chứ?”
Tôi nhún vai trả lời: ‘Không hẳn, đây mới chỉ là
khởi đầu thôi, con đường phía trước vẫn còn rất
xa lắm”
Thẩm Quang vốn chỉ định đến thành phố
Giang Ninh thị sát xong sẽ quay về, tôi đồng ý với
Hoàng Nhược Vi xong mới biết chuyện này, ban
đầu chỉ đơn giản là hẹn nhau đi ăn thôi.
Nhưng Thẩm Quang khá bận rộn, vì thế lúc
Hoàng Nhược Vi hẹn gặp tôi, tôi liên đi luôn.
Lúc cô ấy nhờ tôi giúp đỡ, tôi đã nghĩ đến
chuyện này. Hoàng Nhược Vi chỉ muốn nhờ vào
thế lực của Phó Thắng Nam để Lâm Đình ở trong
tù vài năm, chứ chưa từng nghĩ đến việc để anh ta
mất mạng.
Nhưng tôi thì khác, nếu để cho Lâm Đình một
con đường lui, thì chẳng khác gì tôi tự mình đi vào
đường chết cả. Nếu anh ta ra khỏi tù, người đầu
tiên anh ta muốn trả thù chính là tôi.
Nếu đã giúp, tôi sẽ không cho Lâm Đình một
con đường sống. Hơn nữa sự xuất hiện của Thẩm
Quang chính là điểm chí mạng trong chuyện này.
Tôi cảm thấy có chút sợ hãi, không lâu sau khi
Thẩm Minh Thành rời khỏi, tôi ngủ thiếp đi, mơ
mơ màng màng nhìn thấy xung quanh có ai đó.