lòng: “Phó Thắng Nam, anh lo đi làm việc của anh
đi, bây giờ em không còn tâm trạng nào để cãi
nhau với anh nữa”
Ánh mắt của anh tối sầm lại trông rất đáng
sợ, anh cất giọng nói với tôi rằng: “Không có thời
gian để cãi nhau với tôi ư? Hừm…’ Đột nhiên giọng
nói ấy trở nên lạnh lùng đến đáng sợ: “Em có thời
gian để làm gì? Để đi trân trọng, hoài niệm và
thưởng thức thứ đồ rác rưởi mà Thẩm Minh
Thành đã tặng cho em sao?”
Vì quá tức giận nên anh đã dùng hết sức cấu
vào tay tôi khiến tôi đau đến mức tôi suýt chút
nữa không thể thở được nữa: “Phó Thắng Nam,
anh đang làm em đau đấy”
Anh vẫn không buông tay ra nhưng đã giảm
bớt lực ở tay: “Em vẫn còn biết đau ư?”
Người đàn ông này quả đúng là kì lạ, trong
lòng tôi cảm thấy rất buồn bực nên đã đẩy tay
anh ra rồi đáp lại: “Phó Thắng Nam, có thể đối với
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
anh thì những thứ này chỉ là những món đồ rác
rưởi nhưng đối với em thì nó rất đáng trân trọng.”
Tôi lười phải nói chuyện với anh, sau đó tôi
quay người đi và tìm đến một chiếc nhẫn khác.
Quả nhiên đúng với những gì mà tôi suy nghĩ,
Thẩm Minh Thành thực sự đã bỏ nhẫn vào bên
trong chiếc bánh kem, tất cả mọi thứ đều rất sạch sẽ.
Tâm trạng của tôi đã dần bình thường trở lại,
thấy Phó Thắng Nam ngồi trên ghế sofa trong
phòng khách nhìn về phía tôi với vẻ mặt lạnh lùng,
tôi biết anh đã nổi giận rồi nên bèn cất giọng nói:
“Mấy thứ đồ này… ”
Chưa kịp nói hết câu thì anh đã nhấc điện
thoại đặt lên tai rồi nói với giọng điệu hết sức lạnh
lùng: “Trần Văn Nghĩa, mau đi thu mua lại tất cả
các cửa hiệu trang sức vàng bạc và cả đá quý ở
thủ đô này lại cho tôi. Sau đó mau mang những
sản phẩm có mẫu mã thiết kế mới nhất của năm
nay đến biệt thự khu phía Nam cho tôi.”
Không biết đầu dây bên kia nói lại những gì,
chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Phó Thắng
Nam: “Cứ làm theo những gì tôi đã nói đi. Sau đó
anh lập tức cúp máy.
Nhìn Phó Thắng Nam như vậy, bỗng nhiên
ngay lúc này tôi không thể tìm ra được từ ngữ nào
có thể miêu tả được anh. Cuối cùng, tôi đi đến
trước mặt anh rồi ngồi xuống, sau đó tôi nhìn anh,
vừa đưa ngón tay cái ra trước mặt anh vừa nói:
“Tổng giám đốc Nam, anh đúng là ngang tàng”
Cái đồ con riêng này kêu làm là làm luôn sao,
cái gì mà thu mua lại hết chứ.
Anh nhướng mày nhìn tôi rồi nói: ‘Mau vứt hết
mấy món đồ rác rưởi mà Thẩm Minh Thành mua
cho em đi, em muốn thứ gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ
cho em hết”
Tôi mím môi, thực sự là không biết phải nói
thêm gì nữa, cuối cùng thì tôi mới cất giọng đáp
lại: “Tổng giám đốc Nam hào phóng quá, lợi hại
thật nha“
Nhìn mấy món đồ trong tay tôi, có vẻ như là
thật sự không đáng bao nhiêu tiền cả nhưng nó
rất có giá trị đối với tôi.
Tôi không có ý định sẽ tranh luận với anh nên
chỉ nói thêm rằng: “Khi còn học cấp hai, mỗi tháng
em chỉ có gần hai trăm ngàn tiền dùng để ăn
uống, thế nhưng lúc đó trong trường có rất nhiều
bạn nữ, trên cổ hay trên tay của họ đều đeo
những chiếc dây chuyền hay vòng tay, còn em thì
chẳng có thứ gì hết”
Nói đến đây thì tôi thở dài: “Bởi vì em rất thích
những món đồ đó nhưng lại không thể đòi bà
ngoại được, vì vậy em đã đến dọn đồ giúp một
chú ở nhà ăn. Lúc đó em đã tự mình kiếm được
sáu trăm nghìn, sau đó tự mua cho mình sợi dây
chuyền này và mua cho Thẩm Minh Thành sợi
dây thắt lưng bằng da, và còn chiếc nhẫn này
cũng là do em mua tặng bà ngoại nữa.”
Nhìn thấy vẻ mặt khó coi của anh, tôi đã cất
ba món đồ này vào trong chiếc tủ đựng trà rồi tiếp
tục nói: “Có thể trong mắt anh thì những món đồ
này chẳng đáng là gì cả nhưng đối với em lại
khác, mấy món đồ này là kỉ vật của em. Nó cho
em thấy được những kỉ niệm mà em đã từng trải
qua và đây cũng là những món đồ biểu tượng cho
thời trẻ con cố chấp của em nữa”
Khi tôi nói đến đây thì thấy anh nhìn chằm
chằm vào tôi, nhìn vào ánh mắt ấy, tôi không thể
đoán được anh đang nghĩ gì: ‘Sau này em có
muốn thứ gì thì cứ nói trực tiếp với tôi, chỉ cần là
món đồ mà em thích thì cho dù đó là bất cứ thứ
gì, tôi cũng có thể cho em được.”
Thật sự lúc đó đầu óc tôi đang rất rầu rĩ
nhưng khi nghe được những lời nói này của Phó
Thắng Nam, đột nhiên tôi lại muốn cười. Gần đây
tôi mới phát hiện ra có đôi lúc chỉ số thông minh
của Phó Thắng Nam chỉ bằng số không mà thôi.
Phải nói tốc độ làm việc của Trân Văn Nghĩa
nên dùng đơn vị giây để diễn tả, chỉ trong vòng
một tiếng đồng hồ mà anh ta đã dẫn theo một
đống người đến biệt thự.
Trên tay của mỗi một người đều nâng một
chiếc rương rất đẹp và hết sức tinh tế.
Trần Văn Nghĩa nhìn sang Phó Thắng Nam
vẫn mang khuôn mặt lạnh như băng ấy, anh ta
nói: “Tổng giám đốc Nam, đây đều là những món
đồ trang sức mới nhất của năm nay.
Phó Thắng Nam nhìn tôi rồi nhướn mày nói:
“Qua đó chọn đi, em thấy thích món nào thì cứ giữ
lại.
Tôi cảm nhận được khóe mắt của mình đang
hơi co giật lại, tôi nhìn Trần Văn Nghĩa rồi hỏi anh
ta rằng: “Giá trung bình của mấy món đồ trang
sức này có đắt lắm không?”
Mong hãy bỏ qua cho sự nhà quê này của tôi,
tôi là một người theo chủ nghĩa hiện thực, tôi
chẳng hiểu biết gì về những món đồ xa xỉ này cả.
Khuôn mặt Trần Văn Nghĩa vẫn luôn lạnh
lùng, anh ta đáp lại lời tôi bằng giọng điệu rất
nghiêm túc: “Những món trang sức này đều được
thiết kế bởi những chuyên gia nổi tiếng, trải qua
các bước chế tạo, mài giữa và đánh bóng vô cùng
công phu và tỉ mỉ nên giá thành trung bình của nó
đều rơi vào khoảng trên bảy mươi tỷ.”
Tôi ngây người ra, miệng lắp bắp rồi nhìn sang
Phó Thắng Nam, nói với anh rằng: “Phó Thắng
Nam, em không thích mấy món đồ này đâu, anh
kêu bọn họ đem đi hết điˆ”
Phó Thắng Nam cau mày hỏi lại tôi: “Không
thích ư?” Anh nhìn lướt sơ qua mấy món trang
sức đó một lượt, sau đó có vẻ như đang đợi câu
trả lời của tôi.
Tôi gật đầu rồi đáp lại rất nghiêm túc: “Ừ,
không thích:
“Cứ giữ lại hết đi.” Anh cất giọng nói, sau đó
anh nhìn sang Trần Văn Nghĩa rồi bảo anh ta:
“Sau này chọn đồ thì nên kiên nhẫn một chút,
đừng để lãng phí sức lực”
Trần Văn Nghĩa ngẩn người ra, khuôn mặt anh
ta đầy vẻ nghiêm nghị.
Anh ta đã lăn lộn trên thương trường hai năm
rồi, nghe câu nói này của Phó Thắng Nam, anh ta
chắc chắn cũng đoán ra được rằng anh đang
muốn ám chỉ rằng hiệu suất làm việc của anh ta
không cao.
Trần Văn Nghĩa kêu tất cả mọi người đặt đồ
xuống, sau đó dặn dò bọn họ khoá hết lại rồi cùng
nhau rời đi.
Nhìn những món trang sức để lại đây, tôi
không biết phải nói gì, tôi nhìn Phó Thắng Nam rồi
cất giọng nói: “Tổng giám đốc Nam hào phóng
thật” Sau đó tôi quay người đi về phòng.
Tôi không có thói quen đeo trang sức, mấy
món đồ này giữ lại cũng giống như những món đồ
bỏ đi vậy, mấy thứ gây lãng phí tiền của trong nhà
như vậy thật sự tôi không biết phải “bóc phốt” Phó
Thắng Nam như thế nào đây.
Cũng nay là Phó Thắng Nam không còn nổi
giận với mấy món đồ mà Thẩm Minh Thành tặng
cho tôi nữa, anh thật sự rất kì quặc, tự nhiên lại
kêu tôi mua dây thắt lưng do cho anh.
“Phó Thắng Nam, nếu đầu óc anh có vấn đề
gì thì anh có thể đi tìm bác sĩ Anh mà, đừng có ở
đây giày vò em mãi nữa” Con mẹ nó, cái yêu cầu
quái quỷ gì đây không biết?
“Em có thể kiếm tiền để mua dây thắt lưng
cho Thẩm Minh Thành thì tại sao không thể mua
cho tôi? Tôi là chông của em mà, dù gì anh ta
cũng chỉ là anh trai trên danh nghĩa của em mà
thôi.” Tại sao mấy lời này phát ra từ miệng anh lại
nghe khó chịu đến vậy chứ?
Tôi cảm thấy thật nực cười: ‘Vậy thì anh cũng
chỉ là chồng trên danh nghĩa của em thôi, dựa vào
cái gì mà em phải mua cho anh chứ? Những bộ
quần áo mà trước đây em mua cho anh, chẳng
phải là trước giờ anh cũng chưa thèm ngó ngàng
đến một lần sao?”
Ghê gớm thật chứ, mấy lời này mà cũng nói ra
được.
“Phó Thắng Nam, anh mặt dày thì anh đến đó
mà lấy, da mặt em không dày đến mức đó đâu.”
Đồ mang đi tặng rồi, nói lấy lại là lấy được à. Nếu
là mấy món đồ khác còn được, nhưng mà quần
áo đã mặc rồi mà còn đòi lại thì anh giỏi quá rồi
đấy.
Anh muốn gọi điện trực tiếp cho bác sĩ Anh
để đòi lại, ngay lập tức tôi trơ mắt nhìn anh lấy
điện thoại ra bấm số. Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm
túc của anh, tôi cất giọng hỏi: “Anh muốn lấy lại
thật à?”
Anh cau mày đáp: “Đồ của tôi tại sao không
thể lấy lại chứ?”
Tôi…
Hơ hơ…
Đúng là mặt dày hết chỗ nói.