cũng không biết nấu cơm, cho nên đã mời
bảo mẫu đến. Nghe thấy tiếng Tuệ Minh
khóc, cậu ta cũng vừa chuẩn bị đi vào.
“Có lẽ là đói rồi!” Cậu ta cầm bình sữa,
vội vàng bước vào phòng Tuệ Minh.
Tôi đi theo sau cậu ta, nhưng đột
nhiên cậu ta dừng lại, tôi không kiểm soát
được tốc độ, đâm mạnh vào lưng cậu ta.
Mũi tôi đau điếng: “John, cậu..” Lời
phía sau còn chưa nói ra thì tôi và John
giống nhau, đều bị kinh ngạc đến bất
động.
Tôi vừa ra ngoài được một lát thì Phó
Thăng Nam đã ôm đứa bé vào lòng, đứa
bé to bằng hai bàn tay được anh ôm nó
vào lòng.
Vô cùng nhỏ bé. Lúc này, Tuệ Minh đã
không còn khóc nữa, mà yên lặng giương
đôi mắt to, đen tròn nhìn Phó Thắng Nam,
dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
John hơi ngần người, đi đến, đưa bình
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
sữa trong tay cho anh, mím môi, ho một
tiếng: “Có lẽ con bé đói rồi, anh bón cho
con bé ăn chút đi.”
Phó Thắng Nam tìm một vị trí rồi ngồi
xuống, sau đó động tác rất nhẹ nhàng, cho
Tuệ Minh uống sữa.
Người đàn ông bình thường lạnh lùng
rất khác với người đàn ông hiện giờ đang
ôm đứa bé cho uống sữa. Nhất thời tôi
không biết nói gì, cảm thấy hình ảnh này
rất đáng yêu, lại rất ấm áp, nhưng cũng rất
ồn cười.
John nhìn nhìn nhưng lại không nói gì,
chỉ quay người rời đi.
Tôi đi đến bên cạnh Phó Thắng Nam,
nhìn Tuệ Minh đang uống sữa mà hai mắt
vẫn mỡ to nhìn chăm chú Phó Thắng Nam.
Tôi nói với Phó Thắng Nam: “Anh học được
cách bế trẻ con từ bao giờ thế?”
Đặc biệt là trẻ con còn bé như vậy.
Anh ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt sâu
vô cùng: “Lúc em mang thai, anh từng đi
học”
“Anh học lúc nào?” Hình như tôi chẳng
biết gì cả.
Anh cong môi, không nói gì, ánh mắt
đặt lên người Tuệ Minh, giọng nói trầm
thấp: “Đưa con bé về chung cư Sơn Thủy
sống đi. John và Trần Húc Diệu đều có
việc riêng của họ, em định để hai người họ
chăm sóc cho con bé mãi sao?”
Tôi hơi ngây người, chưa từng nghĩ
đến vấn đề này, nhất thời không biết nên
trả lời anh thế nào.
Thấy tôi ngây người, anh thờ dài:
“Chung cư Sơn Thủy rộng lớn, hiện giờ em
cũng có thời gian, có trẻ con bên cạnh, thì
em cũng không đến mức nghĩ lung tung
nữa. Ngoài ra anh tìm thêm mấy người bảo
mẫu, đợi năm sau dì Triệu quay lại, bà có
kinh nghiệm trông trẻ, em không cần lo
lắng bản thân không biết chăm”
Anh nhìn tôi, vô cùng nghiêm túc:
“Được không em?”
Tôi vô thức gật đầu, một lúc lâu sau
mới hoàn hồn, lắc đầu: “Không phải. Em
muốn hỏi ý kiến của John và Trần Húc
Diệu. Hai người họ chăm sóc cho con bé
lâu như vậy, em nói đưa đi là đưa đi, như
vậy thì không đề ý đến cảm nhận của bọn
họ quá rồi. Dù sao cũng có tình cảm mà”
Anh gật đầu, ngược lại không hề phản
đối.
Buổi trưa, Trần Húc Diệu trờ về ăn
trưa, còn thuận tiện mang chút hoa quả
đến. Trước bàn ăn, tôi nhìn anh ta, càng
cảm thấy anh ta khác với lần đầu tôi gặp
anh ta.
Ngày đó, anh ta mang dáng vẻ cà lơ
phất phơ, nghênh ngang của con nhà giàu.
Dưỡng như trong thời gian nửa năm, anh ta
giống như đã trở nên lặng lẽ, kiệm lời hơn,
phần lớn thời gian đều là yên lặng chăm
sóc người khác.
Thấy tôi nhìn anh ta, anh ta nhướng
mày: “Sao vậy?”
“Tết này cậu có về nhà không?” Tuy
nhà họ Trần không tính là gia tộc lớn gì đó,
nhưng sản nghiệp là vẫn có. Lâm Uyên dựa
vào việc lấy chồng mà có được không ít tài
lẻ. Tuy nhà học Trần có Trần Húc Diệu,
nhưng nhiều năm như vậy, đoán chừng
Lâm Uyên cũng chưa từng nghĩ sẽ giao
nhà họ Trần cho anh ta.
Anh ta đã bày biện xong bát đũa, hơi
cứng người, nhìn tôi, nói: “Về đâu?”
Tôi nhất thời nghẹn lời, đột nhiên
không biết nên nói gì nữa.
Mấy người chúng tôi ngồi xuống, Trần
Húc Diệu nhìn Phó Thắng Nam, nói: “Hai
người tìm thời gian đưa Tuệ Minh đi đăng
ký hộ khẩu đi” Tôi ngây người, không nhịn
được mà nhìn anh ta.
Anh ta mím môi, cảm xúc nhàn nhạt,
nói: “Tôi và John đều không có cách nào
chính thức nhận nuôi con bé. Hai người là
vợ chồng hợp pháp, có thể làm thủ tục
chính thức nhận nuôi con bé.”
Vốn dĩ John cũng kinh ngạc, nhưng
nghe thấy lời nói của Trần Húc Diệu, không
nén được rơi vào trầm mặc.
Phó Thắng Nam đáp lại một câu, ánh
mắt đặt lên người Tuệ Minh, nói: “Những
chuyện này, trở về, tôi sẽ xử lý nhanh
chóng nhất có thể”
Trần Húc Diệu gật đầu, ngược lại tăng
thêm mấy phần thận trọng, nói: “Mẹ tôi nói
muốn hẹn cả nhà hai người cùng ăn bữa
cơm”
Lâm Uyên?
Tôi hơi ngây người, không nhịn được
mà hỏi: “Chúng tôi?”
Tuy hiện giờ chuyện của Mạc Hạnh
Nguyên đã coi như là sống chết mặc bay,
nhưng nói cho cùng thì Mạc Hạnh Nguyên
là con gái bà ấy. Tôi đã hại người, còn
khiến cô ta mang tai tiếng, bà ấy sẽ muốn
hẹn tôi ăn cơm?
Trần Húc Diệu gật đầu: “Cô và Phó
Thắng Nam cùng đi.”
Tôi vô thức nhìn sang Phó Thắng
Nam, anh gật đầu ừ một tiếng, coi như là
đã đồng ý.
Ăn cơm xong, Trần Húc Diệu trờ về
công ty, Phó Thắng Nam đưa tôi và Tuệ
Minh đi đăng ký hộ khẩu.
Trên xe.
Tôi nhìn Phó Thắng Nam, nói ra lời mà
mình đã kìm nén rất lâu: “Trần Húc Diệu
không phải con đẻ của Lâm Uyên sao?”
Sự thương yêu mà Lâm Uyên dành
cho Mạc Hạnh Nguyên, tôi đều nhìn thấy
trong mắt. Nhưng đối với Trần Húc Diệu,
dường như Lâm Uyên chẳng hề để tâm
như vậy.
Anh khởi động xe, nhìn con đường
phía trước, ừ một tiếng: “Lúc cha Trần Húc
Diệu lấy Lâm Uyên thì mẹ Trần Húc Diệu
đã mất do tai nạn xe. Cho nên sau đó, Trần
Húc Diệu từ năm mười mấy tuổi đã đi theo
Lâm Uyên.”
Mười mấy tuổi, đã là một thiếu niên
rồi. Trần Húc Diệu đối với Lâm Uyên ít
nhiều cũng không có tình cảm mẹ con gì.
“Vì sao Lâm Uyên muốn mời chúng ta
ăn cơm?” Theo lý mà nói, hiện giờ bà ấy
không muốn nhìn thấy tôi hơn bất cứ ai.
Gặp đèn tín hiệu ở giao lộ, anh dừng
xe, nhìn tôi: “Trong lòng em vẫn còn oán
giận sao?”
Tôi ngần người: “Oán giận gì?”
“Với Lâm Uyên và Mạc Hạnh
Nguyên?”
Tôi mím môi, vô thức đưa mắt nhìn
vào Tuệ Minh đã ngủ, không nhịn được nói:
“Đời người dài như vậy, vẫn là phải đi về
phía trước.”
Tôi không thể ờ mãi trong quá khứ mà
không bước ra. Tôi không thể buông bỏ
chuyện của Vũ Linh và Tuệ Minh được,
chuyện tôi có thể làm chính là không đi
truy cứu.
Huống hồ, giờ đây Lâm Hạnh Nguyên
và Lâm Uyên cũng chẳng hề tốt.
Việc đăng ký hộ khẩu diễn ra rất
nhanh. Phó Thắng Nam ở Thành phố
Giang Ninh nhiều năm, bất kể là về mối
quan hệ hay là khả năng kinh tế đều rất
tốt. Cho nên căn bản là không có xảy ra
vấn đề gì thừa thãi, đã xử lý xong chuyện
hộ khẩu của Tuệ Minh.
Phó Thắng Nam nhìn ba trang trong
quyền hộ khẩu của tôi: “Trong nhà lại nhiều
thêm một người rồi.”
Ánh mắt anh rơi vào hộ khẩu của tôi,
không nhịn được nhíu mày: “Hộ khẩu của
vẫn luôn ở Hoàng An?”
Tôi gật đầu: “Lúc kết hôn, ông nội nói
chuyền qua. Nhưng em nghĩ nếu như em
chuyển đi rồi thì chỉ còn một mình bà ngoại
em thôi.”
Anh nhướn mày: “Thẩm Minh Thành
không đăng ký cùng hộ khầu với em sao?”
Tôi lắc đầu: “Lúc cha anh ta đưa anh
ta tới, anh ta đã lớn rồi, chỉ là gửi nuôi ở
chỗ bà ngoại. Sau này nhà họ Thẩm điều
người đến tìm, liền đưa anh ta đi. Về
chuyện hộ khẩu, chắc là từ ban đầu cha
anh ta đã để ð nhà họ Thẩm”
Anh hơi nheo mắt: “Nhà họ Thầm có
thế lực lớn như vậy ð thủ đô. Em có từng
nghĩ vì sao cha của Thẩm Minh Thành
không gửi Thẩm Minh Thành ở một gia
đình có điều kiện tốt để nuôi, mà cứ nhất
định chọn nhà của bà ngoại.”
“Có lẽ là vì khi đó hoàn cảnh ép buộc.”
uyện của hơn hai mươi trước, ai mà biết
được chứ.
Anh cong môi, bế Tuệ Minh lên xe,
ánh mắt dịu dàng nhìn Tuệ Minh, nói: “Một
người già cô độc ð một thị trấn nhỏ bé mà
lại quen biết với cậu chủ nhà họ Thẩm ở
thủ đô, còn quen biết với doanh nhân nổi
tiếng ở Giang Ninh. Thẩm Xuân Hinh, em
cảm thấy chuyện này là trùng hợp sao?”