tối sớm, mới sáu giờ trời đã tối rồi,
Hoàng Nhược Vi quấn một chiếc
áo khoác bông dày, thấy tôi không
cầm gì ngoài một chiếc túi, cô ấy
không nhịn được mà bật cười: “Cô
nhận được điện thoại là đến thẳng
đây sao?”
Tôi gật đầu nói: “Cô chờ thằng
tôi qua đó đi.”
Vẻ mặt của cô ấy hơi phức tạp,
dừng lại một chút và nói: “Chúng
ta hãy đi ăn trước. Tôi đã đặt nhà
hàng rồi. Sau bữa tối, tôi sẽ đưa cô
đến chung cư nơi họ sống.”
Thấy cô ấy sắp xếp như vậy,
tôi không thể nói gì thêm, đành
ngậm ngùi gật đầu đồng ý.
Tôi vốn không có cảm giác
ngon miệng lắm. Sau khi ăn một
vài miếng, Hoàng Nhược Vi chờ tôi
đến chung cư Hương Uyền.
Vừa đến cổng chung cư, tôi
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
không khỏi ngần người: “Bọn Vũ
Linh sống ở nơi này sao?”
Hoàng Nhược Vi gật đầu nói:
“Buổi tối bọn họ thường đi dạo
trong chung cư. Gần đây thời tiết
rất lạnh, bọn họ căn bản chỉ đi dạo
một lát rồi trở về.”
Tôi chậm chạp trong khoảng
vài giây, tôi nghĩ rằng chắc là Vũ
Linh tiếp tục sống trong căn phòng
mà chúng tôi đã mua trước đây.
Hoàng Nhược Vi lái xe vào
trong rồi sau đó đi thẳng lên lâu.
Tất cả các cửa đều cài khóa
mật mã, mờ cửa ra thì thấy nhà
trống không có ai ð cả, mọi thứ y
nguyên như lúc chúng tôi rời di.
Hoàng Nhược Vi phản ứng lại
nói: “Chẳng trách bọn họ có biệt
thự nhưng không ở, lại chọn ở nơi
này, hóa ra là các cô có nhà ở bên cạnh.”
Tôi sững người một lúc: “Biệt
thự?”
Cô ấy gật đâu: “Tôi đã kiểm
tra một chút rồi, trước đó Trần Húc
Diệu vẫn luôn sống ð chung cư
Sơn Thủy, không biết tại sao lại
dọn tới khu chung cư này.”
Khi tôi cùng cô ấy xuống lầu, ở
Giang Ninh không có tuyết, nhưng
nhiệt độ đặc biệt thấp, cô ấy đưa
tôi đến ngồi ð khu nghỉ ngơi của
khu chung cư.
Nhìn tôi nói: “Chút nữa gặp
mọi người, cô có tính đi ra chào hỏi
không?”
Tôi sửng sốt: “Tại sao lại
không?”
Cô ấy nhún vai: “Cô có bao
giờ nghĩ rằng họ đều ở Giang Ninh,
nhưng lại luôn nói dối cô là đang ở
nước Mỹ không?”
“Có lẽ bọn họ sợ tôi lo lắng.”
“Nếu đã như thế, cô đột nhiên
xuất hiện như vậy, bọn họ sẽ nghĩ
như thế nào, tôi có ý kiến này, cô
muốn nghe không?”
“Ý kiến gì?”
Cô ấy ngồi thằng người nhìn
tôi: “Tối nay cô đừng vội ra gặp họ,
chờ ngày mai tôi đưa cô đến một
chỗ, sau khi hiều rõ chân tướng thì
bình tính xử lý sự tình, được
không?”
Tôi sửng sốt một chút, tôi luôn
cảm thấy dường như cô ấy nói
chuyện này rất nghiêm túc, vừa mờ
miệng muốn hỏi, nhưng đột nhiên
cô ấy mở miệng: “Kìa, ð bên đó.”
Tôi nhìn theo hướng cô ấy chỉ,
thấy hai người đàn ông cao
khoảng một mét tám vừa đẩy xe
em bé vừa nói chuyện.
Vì khoảng cách hơi xa, mắt tôi
lại bị cận nên không thấy rõ hai
người họ, nhưng nhìn thân hình thì
cũng có thể nhìn ra đó chính là
Trần Húc Diệu và .John.
Tôi vô thức muốn đi tới nhưng
bị Hoàng Nhược Vi giữ lại: “Cô vẫn
nên gọi điện thoại trước di.”
Tôi sửng sốt trong giây lát, khi
lấy điện thoại ra, trên màn hình có
thêm vài cuộc gọi nhố, tất cả đều là
của Phó Thắng Nam.
Tôi chỉ kịp bật điện thoại khi
xuống máy bay, và không có thời
gian đề nhìn vào điện thoại.
“Khi cô đi không nói với tổng
giám đốc Phó à?” Cô ấy nhìn thấy
cuộc gọi nhỡ trên điện thoại di
động của tôi, hơi do dự rồi hỏi.
Tôi gật đầu, quay sang số điện
thoại di động của .John và bấm gọi.
Không lâu sau, .Jon trả lời điện
thoại, tôi nhìn cậu ta cách đó
không xa và do dự một lúc trên
điện thoại, sau đó Trần Húc Diệu
và cậu ta nói gì đó rồi cậu ta mới
hỏi.
“Xuân Hinh, có chuyện gì
vậy?” Giọng của John ở mức độ
vừa phải.
Tôi cố nén giọng nói: “John,
cậu đang ở đâu? Hai ngày nữa tôi
sẽ đến Giang Ninh. Mọi người có
muốn cùng nhau trờ về không?
Cùng nhau trải qua ngày Tết ở
Giang Ninh nhé?”
Đầu dây bên kia im lặng hồi
lâu, cậu ta nói: “Có lẽ không được.
Chúng tôi còn đang ð nước Mỹ,
thời tiết ở đây lạnh lắm, để con nít
đi tới đi lui cũng không tốt. Chờ
năm sau thời tiết tốt hơn, chúng tôi
sẽ về tìm cậu nhé.”
Tôi vừa nghe những lời nói dối
đến từ một người đàn ông cách đó
không xa, trong lòng không khỏi
khó chịu, tại sao cậu ta lại nói dối
tôi?
Nếu không tận mắt nhìn thấy
họ ở đây, tôi luôn nghĩ họ đang ở
nước Mỹ.
Nén nỗi khó chịu trong lòng,
tôi nói: “Vũ Linh đâu? Gần đây Vũ
Linh có khỏe không?”
Tôi nhìn cậu ta và Trần Húc
Diệu cách đó không xa, im lặng
thật lâu cậu ta mới nói: “Cô ấy ở
nhà, tôi ð bên ngoài, sao vậy, hiện
tại tôi có chút chuyện, tôi cúp máy
trước nhé.”
Sau đó, tôi chưa kịp nói xong
thì điện thoại đã bị cúp máy.
Tôi sững sð một lúc và nhìn về
phía cậu ta và Trần Húc Diệu khi họ
vừa nói chuyện vừa đầy xe em bé.
Nếu không phải Hoàng Nhược
Vi kéo tôi lại, e rằng tôi đã xông lên
hỏi cậu ta tại sao lại nói dối tôi rồi.
Thật lâu sau, tôi mới bình tĩnh
lại, hít một hơi dài rồi nói: “Cô đã
phát hiện điều gì, nói thằng với tôi
đi.”
Sau tât cả, tôi có thê chấp
nhận mọi thứ, hiện giờ đứa trẻ
cũng không còn nữa, tôi và Phó
Thắng Nam đã lục đục như vậy rồi,
và Mạc Hạnh Nguyên cũng không
khá hơn bao nhiêu.
Như thế này thật ra cũng tốt.
Cô ấy nhìn tôi và mím môi:
“Cô vẫn nên gọi cho tổng giám
đốc Phó trước đi, anh ấy gọi cô cả
trăm cuộc, chắc là đang lo lắng
cho cô lắm.”
Tôi có chút cáu kỉnh, nhìn điện
thoại di động của mình, Phó Thắng
Nam lại đang gọi đến.
Tôi tắt màn hình và nhìn
Hoàng Nhược Vi hỏi: “Chỗ ở của
cô có xa không?”
Cô ấy nhún vai nói: “Ö quanh
đây thôi, vốn dĩ tôi định về quê ăn
Tết. Như vậy đi, ngày mai tôi đưa
cô đến một nơi, sau đó chờ cô làm
xong chuyện thì tôi sẽ trở về. Nghe
nói ð thủ đô, nhà họ Thầm còn chờ
cô về nhập tên vào gia phả, rất
nhiều chuyện đang đợi cô làm
đấy.”
Tôi không phải là người thích
hỏi han, thấy cô ấy đã sắp xếp nên
cũng không nói nhiều, Phó Thắng
Nam tiếp tục gọi điện thoại tới, tôi
nói: “Vậy tôi về trước, ngày mai gặp lại.
Cô ấy gật đầu, tìm chìa khóa
xe từ trong túi xách và nói: “Ngày
mai tôi đến đón cô.”
“Ừm.”
Sau khi chào tạm biệt cô ấy,
tôi quay trð lại chung cư Hương
Uyền, sau một ngày lăn lộn, tôi
không còn sức lực đề chạy đến
khu biệt thự Sơn Thủy ở bên kia
nữa.
Về đến nhà, Phó Thắng Nam
gọi lại lần nữa, tôi trả lời điện thoại
và thản nhiên nói: “Có chuyện gì vậy?”
“Chị ba, cô đang ðở đâu?”
Giọng nói của Kiều Cảnh Thần?
Tôi sững người một lúc, mờ
miệng nói: “Có chuyện gì vậy? Xảy
ra chuyện gì sao?”
“Chị ba, cô đến Thanh Xuân
đón anh ba đi. Anh ấy uống rất
nhiều, tôi và Tuấn Anh không
khuyên được. Hay là cô đến đây
một chuyến đưa anh ấy về di.”
Ở bên Kiều Cảnh Thần hơi ồn
ào, nghe âm thanh thì chắc là đang
ở trong quán bar.
Tôi cất giọng nói: “Các người
đợi anh ấy uống xong rồi đưa anh
ấy về đi. Tôi không có ð nhà và
không thể đến được.”
“Không, chị ba, cô không biết
tửu lượng của anh ba sao. Nếu anh
ấy không muốn nghỉ thì sẽ uống
đến khi trời sáng thôi. Điều này rất
có hại cho sức khỏe, tôi và Tuấn
Anh không khuyên được. Nếu có
chuyện gì xảy ra thì tôi và Tuấn
Anh không gánh nồi trách nhiệm đâu.”