Tuấn Anh và Kiều Cảnh Thần rồi nói: “Muộn rồi, tôi
đi trước đây.”
Trịnh Tuấn Anh cũng đặt chăn bông xuống rồi
đứng dậy nói: “Tôi cũng muốn đi”
“Này!” Kiều Cảnh Thần đứng phắt dậy, cáu
kỉnh nói: “Anh ngồi đây được bao lâu rồi mà vội
vàng rời đi?”
Phó Thắng Nam khẽ liếc nhìn hai người bọn
họ: “Xuân Hinh không thể thức khuya, chúng ta
nói chuyện sau đi”
Bụng của tôi quá lớn, Kiều Cảnh Thần không
nhiều lời, anh ta nhìn Trịnh Tuấn Anh nói: “Cậu
làm gì mà gấp gáp vậy?”
“Về ngủ thôi” Trịnh Tuấn Anh nói rất nhỏ.
Kiều Cảnh Thần khó chịu đến mức suýt chút
nữa thì chửi thề, anh ta dừng lại nói: “Đi đi, nếu
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
muốn đi thì cứ đi, hẹn hôm khác gặp lại”
Lúc này, Lâm Diên đã đi mua bánh bao về,
thấy mọi người đã rời đi, cô ta đưa bánh bao cho
Mạc Hạnh Nguyên và nói: “Cô Hạnh Nguyên, bánh
bao của cô đây:
Mạc Hạnh Nguyên không thèm liếc mắt lấy
một lần, nhàn nhạt nói: “Tôi đói lâu như vậy, giờ ăn
không nổi”
Vừa nói cô ta vừa cầm lấy bánh bao ném
thẳng vào sọt rác, hành động của cô ta rất điêu luyện.
Phó Thắng Nam nhàn nhạt liếc tôi một cái,
sau đó anh đưa tôi đi nơi khác. Trịnh Tuấn Anh
cau mày, nhìn sang Kiều Cảnh Thần nói: “Mai gặp lại:
Nói về Lâm Diên, nước da cô ta khá tệ, nhưng
vẫn thể hiện sự dịu dàng, đoan trang và điềm tĩnh.
Phó Thắng Nam đưa tôi đến cổng Phúc Lộc
Thọ và dặn tôi đợi anh lái xe tới. Sắc trời có phần
âm u, gió thổi nhè nhẹ, hình như trời sắp đổ mưa.
“Khi nào đến kỳ sinh?” Có ai đó ở phía sau tôi
đang nói, tôi sửng sốt quay người lại và thấy đó là
Trịnh Tuấn Anh.
Tôi không thể không nói: “Tâm nửa tháng nữa”
Anh ta gật gật đầu. Thấy Lâm Diên không đi
theo anh ta, tôi nói tiếp: “Lâm Diên hiện tại là thư
ký của anh phải không?”
“Thư ký.” Anh ta thốt ra hai chữ đó rồi nói tiếp:
“Gần đây cô có liên lạc với cô ấy không?”
Tôi sững người không nhận ra “cô ấy” được
nhắc đến là ai, tự hỏi trong lòng: “Ai?”
“Vũ Linh”
Tôi choáng váng, lắc đầu nói: “Không, gần đây
có rất nhiều chuyện xảy ra, tôi cũng không gọi
điện cho cô ấy thường xuyên, có chuyện gì vậy?”
Anh ta chỉ lắc đầu mà không nói gì.
Do dự một lúc, không biết phải nói thế nào với
anh ta, tôi ngập ngừng: “Thời gian này khá bận
rộn, sao anh không tìm cô ấy?”
Tôi không biết nhiều về chuyện giữa hai người
họ, nhưng họ đã yêu thương nhau, chắc hẳn họ
đã giả vờ trước mặt nhau.
Vũ Linh muốn nói cho anh ấy biết về đứa trẻ,
nhưng vì sợ trong lòng anh ấy không có cô ấy nên
đã không nói ra.
Còn Trịnh Tuấn Anh với Vũ Linh, có lẽ ngay cả
bản thân anh ấy cũng chưa nhận ra tình cảm anh
ấy dành cho cô ấy là thứ tình cảm gì.
Phó Thắng Nam lái xe tới, tôi nói lời từ biệt:
“Hôm khác có thời gian nói chuyện, tôi về đây.
Đi được vài bước, giọng nói của Trịnh Tuấn
Anh vang lên: “Khi sinh con, cô nhất định phải tìm
người tin tưởng ở bên cạnh”
Tôi sững sờ, không khỏi buồn cười: “Thì ra là
vậy” Tôi không có mẹ chồng, khi sinh nở phải đối
mặt với nhiều chuyện lớn nhỏ nhỉ?
Bước lên xe, tôi di chuyển có chút loạng
choạng, dựa vào xe rồi mệt mỏi nói: “Khi nào việc
công ty kết thúc?”
Xét theo thời gian, Vũ Linh còn hai tháng nữa
là sinh con, nhưng cô ấy không có ai bên cạnh
chăm sóc, điều kiện y tế ở thị trấn cũng khó khăn.
Anh khởi động xe, liếc nhìn tôi rồi nói: “Có
chuyện gì vậy?”
“Không có chuyện gì. Em chỉ muốn đợi anh
xong việc thì chúng ta về quê, đã lâu rồi không
gặp Vũ Linh, em muốn gặp cô ấy”
Anh âm ừ, đặt tay lên bụng tôi vuốt ve rồi khẽ
thở dài: “Cảm ơn em đã vất vả suốt thời gian qua”
Tôi không nói gì nữa, tâm trạng luôn cảm thấy
bối rối, chỉ còn hai ngày nữa là đến sinh nhật của
Mạc Hạnh Nguyên rồi.
Suy nghĩ một lát, tôi nhìn anh hỏi: “Hai ngày
nữa đến sinh nhật Mạc Hạnh Nguyên rồi, anh có
đi chúc mừng không?”
Dựa theo tính cách của Mạc Hạnh Nguyên,
chắc chắn anh sẽ là một trong những khách mời
trong tiệc sinh nhật của cô ta.
Anh lắc đầu: “Hai ngày nữa em chuẩn bị sinh
con, anh không đi đâu cả”
Tôi phá lên cười: “Chưa biết được khi nào em
sinh mà? Hơn nữa ở nhà có bác sĩ và vú em rồi,
anh sợ gì chứ?”
Anh nhướng mày lên nhìn tôi: “Nhưng trong
đó không có ai là chông em”
Tôi cười thành tiếng, không nói thêm gì nữa.
Nhìn cảnh vật bên ngoài cửa xe, trong lòng tôi
vẫn có chút khó chịu. Tôi không nghe lời Lâm
Uyên, mấy ngày nay tưởng bình yên nhưng trong
lòng tôi luôn cảm nhận có một mối nguy hiểm
đang ẩn sâu.
Nếu như Lâm Uyên quyết tâm để Phó Thắng
Nam và Mạc Hạnh Nguyên đính hôn, mọi chuyện
sẽ không đơn giản như vậy.
Tuy Mạc Hạnh Nguyên kiêu ngạo và độc
đoán, cô ta vẫn chăm sóc đứa trẻ, còn Lâm Uyên
thì khác, bà ấy đã đi từ con số không lên vị trí
ngày hôm nay, bà ấy tuyệt đối không phải con
người đơn giản.
Nhận thấy tôi có vẻ không được khỏe, Phó
Thắng Nam nghĩ tôi mệt nên phóng xe nhanh về
biệt thự rồi ôm tôi về phòng ngủ.
Tôi không muốn nói chuyện, chỉ dựa vào vòng
tay anh và giả vờ như đang ngủ, khi mở mắt ra tôi
chỉ thấy căn phòng ngủ tĩnh mịch.
Tôi gọi điện cho .John, điện thoại đổ chuông
rất lâu rồi cuối cùng cũng kết nối.
“Bảo bối, bây giờ là năm giờ sáng ở nước Mỹ
đấy” Đầu máy bên kia phát ra giọng nói khàn
khàn, có vẻ tâm trạng không tốt lắm.
Tôi ngạc nhiên, không thể không lên tiếng:
“Sao cậu còn ở nước Mỹ, chưa về nước luôn hả?”
Lần cuối .John gọi điện cho tôi, tôi nghĩ rằng
cậu ta đã trở về.
“Không phải, vé máy bay chiều mail” Cậu ta
mệt mỏi đáp lời: “Sao đột nhiên lại gọi điện cho
tôi? Cậu sinh rồi hả?”
“Vẫn chưal” Tôi nói rồi dừng lại giây lát: “Mấy
ngày nay tôi hơi bối rối. Nếu cậu không về nước
sớm, Vũ Linh cũng không có ở đây, tôi thấy rất bất an.
“ỪI” Cậu ta đáp: “Tôi biết rồi, tôi đang nhanh
chóng giải quyết mọi việc trong vài ngày, tôi muốn
về ngay lập tức, nhưng lại bị khách hàng làm
phiền.”
Tôi biết bình thường cậu ta có rất nhiều việc,
khẽ gật đầu nói: “Ừm, vẫn còn nửa tháng nữa mới
đến ngày sinh. Tôi đợi cậu trở về. À phải rồi, tôi
không nhận được cuộc gọi nào của Vũ Linh, cậu
có biết xảy ra chuyện gì không?”
“Cô ấy đang ở trên núi, đôi lúc mất liên lạc là
chuyện bình thường, cậu đừng lo lắng, hãy tự
chăm sóc bản thân trước. Nếu có việc gì cần thì
hãy liên lạc với tôi càng sớm càng tốt. Trần Húc
Diệu đang ở thủ đô, cậu có thể tìm anh ta”
Tôi gật đầu, bình tĩnh nói: “Cậu hãy chú ý đến
Vũ Linh, tôi ít nhất còn ở thủ đô, cô ấy ở nơi quá
hẻo lánh, nếu như có chuyện gì xảy ra sẽ khó tìm
được người giúp đỡ”
“Tôi biết rồi!” Cậu ta thở dài: “Hai người phụ
nữ các cậu thật kỳ quái, một người chạy lên núi
sinh con, một người lại sống bất an bên chồng”
Tôi không lên tiếng, nghe thấy bên ngoài có
tiếng bước chân, liền nói: “ôm khác tôi sẽ gọi
cho cậu nhé, chúc ngủ ngon”
Sau đó tôi lập tức cúp máy.
Hai ngày sau.
Phó Thắng Nam rất bận rộn, nhưng anh vẫn
không quên về nhà ăn tối với tôi hàng ngày.