đó: “Cậu muốn ta làm cái gì? Bây giờ tôi có thể
làm cái gì được nữa? Chắc chắn bây giờ anh ấy
sẽ không cho tôi cơ hội ra tay với mình nữa đầu
Cậu nhìn đống thú hoang đó xe, bây giờ chúng nó
ăn no nên đang ngủ nhưng chờ chúng nó tỉnh lại
và đói bụng thì có lẽ chúng ta sẽ biến thành thức
ăn trong miệng chúng.
Sao tôi lại không biết những chuyện này
được, tôi mím môi nói: “Cho nên chúng ta phải
đoàn kết lại để cùng nhau nghĩ cách rời khỏi nơi
này. Cậu có thể tìm tới đây thì chắc là khá quen
thuộc với căn biệt thự của Mục Dĩ Thâm đúng
không? Cậu có thế tìm được đường đi ra ngoài,
đúng không?
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Cô ấy thoáng sững người, im lặng một lát rồi
gật đầu: ‘Cậu muốn tôi làm gì?
“Lát nữa Phó Thăng Nam sẽ đến đây nhưng
tường rào biệt thự Mục Dĩ Thâm quá cao, anh ây
không thể xông vào được nên chúng ta phải nghĩ
cách rời khỏi nơi này. Tìm thấy Hoäc Tôn, cùng
bất tay với Phó Thăng Nam thì mới thoát được!”
Âu Dương Noãn chần chừ, nói: ‘Tôi chỉ ở đây
một khoảng thời gian ngăn, tôi không chặc mình
năm rõ đường trong lòng bàn tay nhưng chúng ta
cứ thử xem, chắc chăn sẽ có cách thôi mà”
Nói xong cô ấy bông nhìn về phía tôi: “Nhưng
mà Thẩm Xuân Hinh này, nếu muốn rời khỏi nơi
này thì cậu phải lấy mạng mình ra cược, cậu có
chấp nhận điều đó không?
Tôi ngẩn ngơ, không hiểu được ý cô ấy muốn
nói. Âu Dương Noãn nhìn sang con ngao Tây
Tạng đang ngủ trong lồng sắt.
Tôi có thể hiểu ý cô ấy ngay trong một giây,
mồ hôi lạnh bát đầu rin ra lưng tôi. Tôi gật đâu
nhìn Âu Dương Noãn, nói: “Được!
Cô ấy gật đầu đưa con dao gọt hoa quả cho
tôi nói: ‘Cố gắng bảo vệ bản thân mình thật tốt!”
Nói xong cô ấy lập tức đi về phía lồng sắt, mở
cửa ra. Con chó ngao vân còn đang ngủ, tuy lông
sắt được mở ra nhưng con quái vật lớn trong đó
vẫn im lặng ngủ say.
Âu Dương Noãn đứng bên cạnh chiếc lông hít
một hơi thật sâu rồi giơ kìm chích điện trong tay
lên dí vào con chó bên trong.
Cùng lúc đó, con chó bừng tỉnh, nó gào lên và
cô ấy phản ứng nhanh vội vàng lùi lại, trong tay là
kìm chích điện thường thấy trong tay cảnh sát.
Trong lồng sắt, con chó ngao ấy đã tỉnh khiến
những con khác cũng tỉnh theo, một đám quái vật
đứng dậy nhìn chăm chăm tôi và Âu Dương Noãn
Âu Dương Noãn cầm kìm chích điện giơ lên
thật cao và kéo căng sợi dây cảnh giác, cô ấy nhìn
tôi và nói với giọng run run, phần vì sợ hãi: “Cậu
cầm con dao đó bảo vệ mình thật tốt nhé!”
Tôi khẽ gật đầu, lòng van hoảng hốt
Mấy con ngao trong lông chậm rãi bước ra
ngoài, chúng trợn trừng mät nhìn chăm chăm
chúng tôi và nhe hàm răng sắc nhọn.
Sau đó một con lao về phía Âu Dương Noãn,
xem ra nó biết cô ấy chính là người đã chích điện
khiển mình tỉnh giấc
Tôi nhìn Âu Dương Noãn, tim treo đến tận cố
họng hỏi: “Âu Dương Noãn, bây giờ chúng ta phải
làm sao đây?
Cô ấy thế sống thề chết nói: ‘Thẩm Xuân
Hinh, tôi đã nói rồi, chúng ta đang đánh cược nên
†ôi cũng không biết chúng ta phải làm gì bây giờ!”
Một con khác nhào về phía tôi, cả người tôi
bắt đầu run lên vì sợ hãi. Âu Dương Noãn nói mấy
con chó này đã được ăn no nên không ăn chúng
tôi nhưng không thể bảo đảm rằng nó không cắn
chết chúng tôi.
Có lẽ trong tay tôi là con dao găm nên con
chó lao thẳng về phía tôi khiến tôi sợ tới nòi không
biết phải phản kháng thế nào, hét lên thật to: “A”
Dường như chỉ trong nháy mất, tôi nghe thấy
tiếng súng chói tai vang lên, sau đó là tiếng bịch
của con chó ngao rơi xuống đất, nó năm trên mặt
đất rên rừ rừ rồi im bặt.
Hồn tôi vân chưa về lại xác thì thấy mấy con
khác cũng nằm xuống, trên cổ có ống tiêm và
hình như ai đó là gây mê cho chúng,
“Thưa hai cô, hai người không nên chọc đến
chúng!” Chú Minh và mấy bảo vệ đứng ngoài cứa
lạnh lùng nhìn chúng tôi.
Tôi và Âu Dương Noãn gật đầu, Âu Dương
Noãn đỏ mắt nhìn chú Minh nói: “Chú Minh, Mục
Dĩ Thâm thế nào rồi? Anh ấy đã tỉnh chưa? Anh ấy
sao rồi? Tôi có thể đến xem anh ấy được không?
Chú Minh khẽ nhíu mày nhìn cô ấy nói: ‘
chủ không sao cả, bây giờ đã tỉnh rồi nên cô Âu
Dương Noãn không cần phải lo lăng”
Âu Dương Noãn thở phào nhẹ nhõm, đáng
thương nhìn chú Minh nói: “Thế chú Minh dân tôi
tới thăm anh ấy được không? Tôi biết chuyện lúc
nãy mình đã sai rồi nhưng chú Minh cũng biết là
tôi thương anh áy6 đến mức nào cơ mà, tôi thật
lòng yêu anh ấy, tôi không thể để anh ấy với người
phụ nữ khác…”
Chú Minh gật đầu, thở dài nói: “Đi thôi, sau
này đừng manh động như thê!”
Sau đó chú Minh không nhiều lời nữa, ông
đưa tôi và Âu Dương Noãn ra khỏi phòng, mấy
con chó ngao dưới đất thì không có ý định xen
vào việc này.
Chúng tôi ra khỏi phòng thì căn phòng đó bị
khóa kín lại, tôi theo sau lưng chú Minh, Âu Dương
Noãn nhìn tôi bảo tôi nghĩ cách trốn đi.
Tôi gật đâu xem như đáp lời.
Chỉ là biệt thự của Mục Dĩ Thâm quá lớn, tôi
thật sự không thể chắc chắn răng mình có đi
đúng đường hay không, hay lại tìm vào một nơi
không nên tới.
Thế nhưng chúng tôi còn chưa kịp làm gì thì
bên ngoài đã có tiếng còi xe cảnh sát cực kì chói
tai vang lên, chúng tôi thầy chú Minh nhíu mày.
Ông lập tức nhìn sang mấy bảo vệ đi cùng
mình, nháy mắt với bọn họ xong thì cả đám lập
†ức tản ra. Tôi biết vào những lúc thế này thì chắc
chăn ông ta đang dặn người giải quyết mọi việc
thật tốt.
Tôi và Âu Dương Noãn liếc nhìn nhau, Âu
Dương Noãn nói với chú Minh: “Chú Minh, sao bên
ngoài nhiều tiếng xe cảnh sát quá vậy, xảy ra
chuyện gì ư?”
Chú Minh giật mình cười nói: “Chắc là đi tuần
xung quanh tôi, cô Âu Dương Noãn đừng suy nghĩ
nhiều quá, tôi dân hai người tới gặp cậu chủ.
Âu Dương Noãn gật đầu lia lịa, nói: Mục Dĩ
Thâm đang ở trong phòng ngủ ư? Tỏi đến đó
†hăm anh ẩy trước” Nói xong cô ấy lập tức nhấc
chân chạy về phía phòng ngủ của Mục Dĩ Thâm,
tôi thì lại đi rất chậm, đoán chừng chú Minh sợ cô
ấy làm chuyện gì khác người nên vội vàng chạy theo.
Tôi thấy thế lập tức đi theo con đường nhỏ Âu
Dương Noãn đã nói với mình trước đí để ra ngoài,
căn biệt thự của Mục Dĩ Thâm sắp xếp cho tất cả
mọi người ở lầu bốn, vì quá lớn nên rất khó tìm
thấy thang bộ, có thế là vì thế nên mới thiết thành
mê cung như này.
Tôi dựa theo lời của Âu Dương Noãn, tìm đến
đường ra và nhanh chóng xuống cầu thang.
Tìm xuống cầu thang lầu một.