không thể mang thai nữa đúng không?” Tôi biết rõ
rôi vẫn còn cố hỏi, thật ra tôi đã có đáp án cho
câu hỏi này từ lâu rồi nhưng vẫn không thể kiêm
lòng được hỏi ra miệng. Khi đó ở trong bệnh viện
tôi đã không hỏi, tôi nghĩ rằng biết đâu trên đời
này vẫn còn kỳ tích!
Đâu dây bên kia không nói gì cả, yên tĩnh như
chết lặng. Tôi biết, bà ấy không muốn tôi cảm thấy
tuyệt vọng nên cuối cùng đã cất tiếng nói: “Con
đừng suy nghĩ quá nhiều, chỉ là tử cung của con bị
tổn thương thôi. Bây giờ khoa học kỹ thuật nên
nền y học phát triển thế này, đến lúc đó hai đứa
có thể làm thụ tinh ống nghiệm, không cần phải
tạo quá nhiều áp lực cho bản thân mình vì chuyện
con cái như thế. Ngoan, nghe lời mẹ nhé!”
Thụ tinh trong ống nghiệm!
Tôi nói vào điện thoại: Mẹ, con cúp máy
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
trước nha vì bên này còn chút việc!”
Cúp điện thoại xong thì đầu óc tôi bắt đầu
loạn cào cào lên, tôi ngước mắt nhìn vê phía đồng
cảnh sát, liệu Phó Thắng Nam có đồng ý không?
Nghĩ tới đó, tôi bèn mở cửa xuống xe. Đúng
như những gì Phó Thắng Nam nói, nhiệt độ bâu
không khí ngoài này rất lạnh, gió lạnh cứ thổi qua
liên tục và thời tiết này không thích hợp để ra ngoài.
Tôi vào đến đồn cảnh sát và nhìn quanh hết
một vòng nhưng không thấy bóng dáng Phó
Thắng Nam đâu, đang định lên tiếng hỏi nhưng
chưa kịp mở lời thì đã nghe thấy giọng nói thảm
thiết vang lên sau song cửa sắt: “Anh Thắng Nam,
em không muốn ở trong này đâu! Em không làm
gì hết, câu xin anh đừng nhốt em trong này được
không, em không làm gì cả!”
Mạc Hạnh Nguyên?
Tôi đi tới song sắt phòng giam, có người đứng
đó trông chừng nên thấy tôi định vào người đó lập
tức nhíu mày: “Thưa cô, cô không thể vào đây được!”
Tôi cười yếu ớt: “Chồng tôi đang ở trong đó,
lúc nãy anh ấy vừa mới vào thôi”
Có lẽ là nghe thấy tiếng nên có người mở cửa
song sắt từ bên trong, là Phó Thắng Nam. Sắc
mặt anh không được đẹp đẽ gì cho cam, trông
thấy tôi anh ấy mới dịu đi phần nào, dịu dàng nói:
“Sao thế em? Ngoài này lạnh lẽo, em ra đây làm gì thế?”
Tôi nghiêng người nhìn ra sau lưng anh ấy, đó
là Mạc Hạnh Nguyên đã thay đổi hoàn toàn như
một người khác, nhếch nhác thê thảm: “Mạc Hạnh
Nguyên bị gì thế?”
Khi nói những lời đó tôi đã chột dạ lắm, suy
cho cùng tôi vẫn là người biết rõ tất cả những
hành động của cô ta.
Quả nhiên, tôi vừa mới hỏi dứt lời thì Mạc
Hành Nguyên đang ngôi trên ghế lập tức đánh
mất lý trí: “Thẩm Xuân Hinh, cô bớt đứng đó mèo
khóc chuột giả từ bi đi! Cô diễn cũng sâu quá, sao
không đi đóng phim để giành mấy giải thưởng lớn
về cho người ta trầm trồ đi? Tại sao tôi lại ở đây?
Bộ cô không biết hả? Tất cả đều do cô hãm hại
tôi, tôi chẳng làm bất kì điều gì cả, cô là kẻ độc ác xấu xa!”
“Cô câm ngay!” Đó là tiếng hét lớn với sự lạnh
giá và sắc bén, Phó Thắng Nam lên tiếng. Mạc
Hạnh Nguyên bị anh dọa sợ mất mật, mặt mũi
trắng bệch không còn một hột máu và chẳng thể
thốt câu nào nên lời.
Tôi cũng giật mình, tôi chưa bao giờ thấy Phó
Thắng Nam trong cái vẻ lạnh lùng và đầy hơi thở
chết chóc thế này, tim tôi chợt hẫng đi vài nhịp.
Anh quá hung hăng nên bầu không khí bỗng
chốc trở nên im lặng thật lâu, sau đó anh nhìn
Mạc Hạnh Nguyên với sự căm ghét và mất kiên
nhẫn nói: “Cô chính là người đã lựa chọn con
đường của mình, không có ai kề dao lên cổ bắt cô
phải làm bất kì điều gì cả. Tất cả những thứ phải
trả lại cho cô tôi đã trả hết rồi, tốt nhất là cỏ đừng
lợi dụng anh mình để tiếp tục tìm tới tôi nữa vì tôi
không có nghĩa vụ hay trách nhiệm trông nom
quản lý cô. Nếu cô đã làm sai thì cứ ngoan ngoãn
ở đây trả giá cho những gì mình làm, khi nào tỉnh
táo lại rồi thì hãng ra ngoài. Sau này đừng tới làm
phiền cuộc sống của tôi nữa vì tôi không có dư.
thời gian để dành cho một người không mấy quan trọng như thế!”
Lời nói cực kì tàn nhẫn.
Hốc mát Mạc Hạnh Nguyên lập tức đỏ ửng
lên, cô ta gằn từng chữ: ‘Với anh, em chỉ là một kẻ
không mấy quan trọng và không đáng để anh
lãng phí thời gian thôi ư?
Phó Thăng Nam nhíu mày, căm ghét nhìn cô
†a: “Con người ta hơn loài động vật ở cho biết giữ
liêm sỉ, biết chừng biết mực nhưng cô chẳng có
một cái quái gì cả. Hôm nay tôi không tới đây để
đón cô mà cũng chẳng thăm nom gì cô cả, tôi chỉ
tới đây để nói cho cô biết răng sau này dù có xảy
ra bất kì chuyện gì cũng đừng gọi điện thoại cho
tói nữa, đừng liên lạc với bất kì một người nào bên
cạnh tôi cả. Tất cả những chuyện về cô đều
không liên quan gỉ tới tôi nữa, sau này phiên cô
hãy giữ tự trọng!”
Tôi chưa thấy Phó Thăng Nam ăn nói dữ dằn
và độc địa thế này bao giờ nên lập tức ngẩn ngơ,
Mạc Hạnh Nguyên cũng thế. Cô ta không dám tin
nhìn Phó Thăng Nam, có lẽ có ta không ngờ räng
Phó Thăng Nam là con người như thế chăng?
Mạc Hạnh Nguyên tròn mất há hốc miệng
thật lâu không thể bình tĩnh lại được, Phó Thắng
Nam đã nhanh chóng kéo tôi ra khỏi song sát.
Cảnh sát chịu trách nhiệm trong vụ việc này
theo chúng tôi ra ngoài, cười hỏi Phó Thăng Nam
“Anh Thăng Nam, chuyện về cô Hạnh Nguyễn…”
“Cứ làm theo nguyên tác và luật pháp nước
nhà, sau này đừng liên lạc với tôi về bất kì chuyện
gì liên quan đến cô ta nữa. Lần đầu thì tôi không
nói, sau này đừng liên lạc với tôi về chuyện của cô
ta nữa, cô ta có sống hay chết gì cũng đừng gọi
cho tôi!” Khi nói những lời đó, Phó Thắng Nam
cực kì lạnh lùng và tuyệt tình, khoảnh khắc đó tôi
đã tưởng räng anh với Mạc Hạnh Nguyên chỉ là
hai người xa lạ chẳng liên quan gì tới nhau. Tiên Hiệp Hay
Trên xe, Phó Thăng Nam giơ tay ủ ẩm cho tay
tôi, hà hơi ấm vào nói: “Tay lạnh thế này rồi, em
biết em lớn bao nhiêu tuổi đầu rôi không mà cứ
cứng đầu không chịu nghe lời thể.’
Tuy nó là những lời trách móc nhưng khi anh
nói ra lại không có vẻ khó chịu hãn học gì, tôi
ngước lên nhìn anh và cười hiền: “Không phải, lúc
nãy em đột nhiên nghĩ tới một chuyện, muốn nói
ngay cho anh biết nên mới vào đó. Có điều em
không ngờ người trong đó lại là Mạc Hạnh Nguyên!”
Nếu biết có có ta thì tôi đã chẳng chạy vào để
cô ta măng cho sướng miệng thể rồi.
Tay tôi bị anh để lên bụng, tôi tròn mắt nhìn
anh, sao cách con người này làm ấm tay cho
người ta lại kì quái thể này được nhỉ.
Thấy tôi ngốc nghếch nhìn mình, Phó Thăng
Nam cười nói: “Ẩm không em?
Có thế mà cũng hỏi, cảm giác sờ vào bụng
anh thích thật, ấm áp đến lạ. Dù chúng tỏi đã là vợ
chồng nhiêu năm nhưng tôi cứ thấy ngượng ngùng thế nào ấy.
Anh ấy nhìn tôi, dịu dàng nói: “Lúc nãy em tính
nói chuyện gì với anh thế? Có chuyện gì vui lãm à?”
Thấy anh ấy nhìn tôi với vẻ chờ mong tôi lại
chợt ngấn ngơ, tôi đọc đi đọc lại những lời định
nói trong đầu, thoáng chần chừ rồi nhìn anh ấy
hỏi: “Chờ tới khi hôn lễ của Hồ Diệp kết thúc rồi
anh theo em đến gặp bác sĩ được không?”
Anh không kịp phản ứng, căng thăng hỏi: “Sao
thế em? Em phải phải chuyện gì rôi hả? Thấy khó chịu ở đầu ư?”
Tôi lac đầu: “Không phải, em… Em chỉ tới đó
đế khám sức khỏe tôi, anh luôn miệng nói em
phải chăm sóc bản thân mình rồi nghỉ ngơi thật tốt mà?”
Anh thoáng sững sờ rồi cười nói: “Được!
Tay tôi đã ấm hơn rất nhiều bèn rút ra khỏi
bụng anh, Phó Thăng Nam nhíu mày hỏi: ‘Sao thế?
Tôi cười đáp: “Nó đã ấm lắm rồi, chúng ta về nhà thôi!
Chúng tôi không thể ngồi đây mãi không chịu đi được!
Phó Thăng Nam cười khởi động xe.
Tôi ngăm nhìn những ngôi nhà lấp lánh ánh
đèn lướt qua khung cửa số, cuối cùng tôi vân
không nói ra chuyện thụ tỉnh trong ống nghiệm với
anh. Chúng tỏi đã ở bên nhau bao năm nay, tất cả
những gì phải trải qua chúng tôi đều bước qua hết
rồi, may mãn là chúng tôi được gặp nhau. Con cái
chỉ là chuyện dệt hoa trên gấm mà thôi, gặp phải
nhiều chuyện không may thể này khiến tôi chẳng
còn đủ cam đảm mang thai thêm lần nào nữa,
hay có thể nói là tôi hoàn toàn không muốn mình
có thể mang thai nên mới nghĩ tới chuyện thụ tỉnh
†rong ống nghiệm.
Nghĩ thế, tôi lại thấy buôn cười. Đó giờ tôi
chưa bao giờ nghĩ mình sẽ quan tâm đến chuyện này.