Người đàn ông vận tây trang màu xanh ngọc, tóc vuốt keo chỉnh tề nhìn một lượt tất cả mọi người, dường như không quan tâm bản thân đến trễ hay không.
Gương mặt vui vẻ, anh ta nói: “Để các vị đợi lâu!” Mục Dĩ Thâm đứng lên nghênh đón, mặt tràn đầy hân hoan, bắt tay với anh ta, nói: Tổng giám đốc Cố bận trăm công nghìn việc, vất vả, đồ ăn đã chuẩn bị xong, lập tức sẽ được dọn lên!” Sau đó ngồi xuống thết đãi.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Tôi nhìn Cố Diệc Hàn ngồi đối diện thì không khỏi nhíu mày, tại sao anh ta lại xuất hiện bên phe thứ 3 của công ty A? Nhìn sang Phó Thắng Nam chỉ thấy anh đang bình tĩnh bóc vỏ tôm hùm mà nhân viên phục vụ vừa mới mang lên. Thấy tôi nhìn, anh nói khế: “Đói bụng?” Tôi lắc đầu, vừa định mở miệng nói không thì con tôm đã được lột vỏ trong tay anh được đút vào miệng tôi.
Rất thơm ngọt, tôi ngây ra một lát rồi cũng bắt đầu ăn.
Anh nhìn tôi cười: “Hương vị thế nào?” Tôi gật đầu, đánh giá chỉ tiết: “Hương vị cũng không tệ lắm” Anh khẽ cười, thong thả ưu nhã tiếp tục bóc †ôm, giọng nói bình thản dịu dàng: “Ăn từ từ thôi, anh bóc tiếp cho eml” Dáng vẻ như chẳng hề nhìn thấy những người khác trên bàn.
Tôi ăn tôm hùm, thầm đoán được mấy phần, nhìn điệu bộ của Phó Thắng Nam thì dường như anh đã biết trước phe thứ ba là Cố Diệc Hàn, nên anh mới cùng tôi đến đây dự tiệc.
Đột nhiên cảm nhận được ánh mắt sắc bén, tôi ngước mắt liền thấy ngay ánh mắt chòng chọc của Mạc Hạnh Nguyên đang bắn sang đây, giống như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.
Tôi nhíu mày, cũng không muốn dễ dàng bỏ qua, một chút ngọt ngào ấy mà đã nhìn không nổi rồi sao? Tôi quay sang mỉm cười với cô ta, rồi nghiêng đầu nhìn về Phó Thắng Nam, nũng nịu nói: “Muốn ăn nữa!” Phó Thắng Nam đút con tôm vừa mới bóc xong vào miệng tôi, từ tốn dặn dò: “Ăn từ từ thôi, nghẹn đấy!” Tôi gật đầu, nhìn sang Mạc Hạnh Nguyên đầy khoe khoang đắc ý và tuyên chiến.
Cô ta tức giận đến mặt đỏ rần.
“Tổng giám đốc Nam cưng chiều vợ như thế khiến người khác thật hâm mộ nha!” Mục Dĩ Thâm mở miệng, đoán chừng là cảm thấy không khí hơi xấu hổ nên mới bông đùa để xóa đi sự xấu hổ.
Cố Diệc Hàn khế híp mắt, cười nói: “Hiện tại vợ chồng vờ ân ái nhiều lắm, mong tổng giám đốc Nam yêu thương thật lòng Xuân Hinh đây!” Anh ta vừa nói đã gọi tên thân mật như thế khiến Mục Dĩ Thâm sững sờ, kinh ngạc nói: “Tổng giám đốc Cố quen biết với cô ấy ư?” “Quen lâu rồi!” Cố Diệc Hàn mở miệng, ánh mắt nhìn đến tôi, ánh mắt mang theo mấy phần cưng chiều, “Cô bé này tính tình lạnh lùng nóng nảy, lúc trước ầm ï một trận liền không thèm để ý đến tôi, thiệt thòi là tôi vẫn mãi luôn nhớ cô ấy!” Lời này của Cố Diệc Hàn rõ ràng là khiêu khích, tôi chỉ biết trợn to mắt nhìn anh ta, tôi như thế lúc nào chứ? Mục Dĩ Thâm nghe vậy thì thoáng xấu hổ, dăn không được lên tiếng: “Tổng giám đốc Cố và cô Xuân Hinh là bạn thân từ trước sao?” “Ừm thân hơn bạn bè nhiều lắm, phải không Xuân Hinh?” Cố Diệc Hàn mở miệng, ánh mắt không hề kiêng nể bất cứ ai nhìn về phía tôi.
Tôi nhíu mày, còn chưa mở miệng.
Phó Thắng Nam đã lên tiếng: “Liên quan đến thân phận của dượng Cố, tổng giám đốc Cố và vợ tôi đúng là thân thiết hơn quan hệ bạn bè. Nhưng giờ cô tôi đã rời khỏi nhà họ Cố, quan hệ này đã nhạt hơn trước, xét kỹ một chút cũng tốt, nhưng vẫn mong sau này khi nói chuyện tổng giám đốc Cố nên cân nhắc một chút, dù sao vợ của tôi vẫn cần giữ gìn danh tiếng” Nói xong, anh vẫn không quên đút con tôm đã bóc vào miệng tôi.
Đương thời bàn cơm thoáng chút xấu hổ, nhân viên phục cụ đã dọn xong tất cả món ăn.
Mục Dĩ Thâm đại khái cũng hiểu được tính phức tạp của mối quan hệ này nên cười ha ha mời mọi người dùng cơm.
Thật ra bữa cơm này do anh ta mời, nói thế Cố Diệc Hàn thấy vậy, mặc dù lòng khó chịu những vẫn không nói thêm.
Ra khỏi phòng, tôi cảm thấy lúc nấy ăn nhiều quá nên muốn đi loanh quanh dạo một vòng.
Nhưng điều kiện trước tiên chính là đi toilet.
Để Phó Thắng Nam đợi ở đại sảnh, tôi chạy vào toilet, vừa từ toilet bước ra liền gặp trúng Chu Nhiên An.
Cô tay đang rửa tay bên bồn, thấy tôi từ toilet đi ra liền vừa lấy khăn lau tay vừa khinh thường nhìn tôi, nói: “Thẩm Xuân Hinh, cô lả lơi thế nào cũng được, nhưng hạng mục làng Lan Khê là tâm huyết của tôi, tốt nhất cô đừng gây chuyện, nếu không tôi sẽ không tha cô đâu!” Tôi hờ hững nhìn về phía cô ta: “Yên tâm, quan tâm hạng mục này không chỉ có cô, tôi cũng giống vậy.’ Cô ta cười lạnh: “Thứ cô quan tâm không phải hạng mục này, tôi vậy mà đã xem thường cô, vốn nghĩ rằng cô hợp tác với Phó Thắng Nam là do cô may mắn, nhưng hiện tại nhìn lại, bề ngoài cô thế này nhưng mưu mô đầy rẫy, việc cô Hạnh Nguyên thua trong tay cô không nằm ngoài tính toán của có.
Lau khô nước trên tay, tôi nhìn sang: “Cô Nhiên An, tôi rất thích tính cách làm việc chuyên tâm và lý trí của cô, nhưng mong cô nói chuyện lắp não vào, tôi không ưu tú nhưng không có nghĩa tôi không có gì cả. Phó Thắng Nam cưới tôi có lẽ do may mắn, nhưng dựa vào may mắn mà hôn nhân của chúng tôi đã được mười năm, cô cảm thấy cần phải may mắn bao nhiêu mới đến được bước này?
Đừng ích kỷ như vậy, việc xứng hay không mà cô nói rất nông cạn đấy: Dừng một lát, tôi nói tiếp: “Hơn nữa, là một phần tử tri thức được đào tạo đến bậc đại học, mong cô nghĩ kỹ trước khi hỏi. Tôi quen với Cố Diệc Hàn thì không có nghĩa là tôi thích anh ta hay anh ta yêu tôi, hay là tôi quyến rũ hay gài bây anh †a, cô tự suy nghĩ đi, tại sao hai người đàn ông ưu †ú như vậy lại quan tâm tôi? Mà tại sao những người ưu tú lại chỉ thích năng lực làm việc của cô mà chưa từng nghĩ đến muốn tiếp xúc riêng tư với cô? Làm người không chỉ có công việc, đàn ông coi trọng đàn bà không chỉ dựa vào vẻ bề ngoài và năng lực, có thể là khi hai người yêu nhau có rất nhiều khoảnh khắc họ tựa vào nhau cho nhau ấm áp, đó gọi là duyên phận.”