Nhìn khuôn mặt lạnh lùng, ảm đạm của anh, tôi không có chút cảm xúc gì, tôi nói tiếp: “Thật ra em vốn tưởng rằng vì anh giàu có và đẹp trai, em có thể bỏ qua những điều trong quá khứ. Thậm chí, dù em không yêu anh nhưng em cũng có thể giả vờ rằng em là một người phụ nữ làm mọi thứ vì anh, không phải sao?”
“Nhưng em thấy rằng việc đôi mặt với anh thực sự khiến em trở nên tệ hơn, vì vậy em mới quyết định ra đi. Anh có biết tại sao em lại không muốn anh xuất hiện vào lúc này không? Vì em đã gặp được một người đàn ông tốt hơn anh, chính là Mục Dĩ Thâm, anh biết không? Phó Thăng Nam, cuộc sống hiện tại của em đang rất tốt, cho nên em xin anh buông tha cho em, em muốn đi tìm hạnh phúc của mình!” Anh đột nhiên khẽ cười, giọng nói trâm xuống,
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
khuôn mặt thanh tú của anh lạnh lùng đến đáng sợ, nụ cười trông còn khó coi hơn cả khi khóc.
“Đi tìm hạnh phúc của em?” Anh cười lạnh: “Em vội vàng muốn được vào nhà anh ta, muốn được vào nhà họ Mục, muốn tìm một mái nhà khác thế sao?”
Tôi không chút do dự mà gật đầu: “Con người vốn sống vì bản thân. Về ngoại hình lẫn điều kiện tài chính thì Mục Dĩ Thâm đều rất vượt trội. Hơn nữa, dù biết quá khứ của em nhưng anh ấy chưa từng để tâm đến, anh ấy hoàn toàn chấp nhận nó.
Anh ấy thật sự là một người rất tốt!” Ánh mắt anh nhìn tôi một hồi lâu như thể muốn nhìn thấy một cảm xúc nào khác từ tôi, nhưng không thể tìm thấy. Một lúc sau, anh cười chế nhạo: “Được rồi, tốt” Ba chữ này bị anh nói đến nghiến răng nghiến lợi.
Phó Thắng Nam quay lưng quay người đi vê hướng nhà xe. Đi được vài bước, anh dừng lại nhìn tôi và nói: “Thẩm Xuân Hinh, anh hỏi lại lần nữa, từ nãy đến giờ những gì em nói đều là thật lòng sao?” “Đúng vậy, từng lời em nói đều xuất phát từ tận đáy lòng, tất cả đều là lời nói chân thành của em” “Haha!” Anh cười, nụ cười lạnh lùng đến đáng sợ: “Được rồi, tốt thôi, nếu đã là như vậy thì anh không cần quan tâm gì nữa” Tôi sững người tại chỗ, không quay đầu lại nhìn bóng lưng anh rời đi. Tim tôi lúc nãy như thể bị một vật gì đó găm vào.
Bà ngoại nói đúng. Cả đời này tôi không nên lằng nhằng, chuyện gì cũng phải dứt khoát, rõ ràng. Phải biết giữ, biết buông đúng lúc, nếu không người khổ cũng ở phần mình.
Nhiều đêm tôi vẫn luôn tự hỏi mình, tại sao tôi phải cứ tạo khoảng cách với Phó Thắng Nam như vậy? Thật ra ngay chính bản thân tôi cũng không thể tự trả lời câu hỏi đó của mình. Âu Dương Noãn nói đúng, tôi điên mới phải cứ xa cách với những người yêu thương mình, như thể làm như vậy tôi mới vui vẻ.
Nhưng nhiều chuyện đã xảy ra trong quá khứ như vậy, dù ở cùng nhà cũng sợ rằng sẽ cãi nhau những chuyện nhỏ nhặt. Thật lòng tôi không muốn làm tổn thương anh.
Trở lại với Mục Dĩ Thâm, anh ta chuẩn bị tan làm, Mục Dĩ Thâm mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trên tay treo áo vest đen.
Ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng của Mục Dĩ Thâm nhìn tôi: “Vụ đấu thầu giải quyết sao rồi?” Tôi gật đầu, đưa toàn bộ tài liệu đã hoàn thành cho anh ta, nói: “Nếu như là người khác thì có thể sẽ mất đến nửa tháng mới hoàn thành, nhưng riêng tôi thì chỉ cần một ngày thôi. Tôi nghĩ rằng Phó Thắng Nam không thích điều này đâu” Mục Dĩ Thâm mở tập tài liệu ra, có chút khó chịu nói: “Đây là bản đấu thầu tệ nhất mà tôi từng thấy. Cô làm thế này à?” Tôi mím môi, tự nhiên lòng biết rằng ngoài lời khuyên của Linda, trong hoàn cảnh này chỉ có Âu Dương Noãn mới là người đáng tin cậy.
Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, những gì mà tôi làm được đã là quá tốt. Sau đó tôi nói: “Lĩnh vực này không phải sở trường của nhà họ Mục, không thể nào Phó Thắng Nam lại lựa chọn chúng ta” Anh †a cau mày, để tập tài liệu sang một bên, nhìn tôi và nói: “Đi thôi, chúng ta ăn cơm trước.” Tôi luôn cảm thấy rằng anh ta không quan tâm đến việc đấu thầu, nếu không thì đã không cho tôi ôm cái dự án quý giá này rồi.
Nhìn đồng hồ, lúc này đã là sáu giờ rồi, không nhịn được nữa nên tôi nói: “Thời gian gian đấu thầu là tám giờ tối. Tôi sẽ đến khách sạn Hoa Sen trước. Tối nay có thể cùng đi ăn được không?” Anh ta cầm lấy chìa khóa xe, nhẹ giọng nói: “Đem hết những tài liệu cần thiết đến khách sạn trước, rồi lát nữa ăn ở đó” Tôi hơi bất ngờ, hỏi: “Anh cũng muốn tới đó sao?” Anh ta nhướng mày: “Tôi không đến, cô có thể tự mình đấu giá sao? Tôi không muốn cô làm hỏng cuộc đấu thầu quan trọng này đâu” T6.” Không ngờ anh ta lại độc mồm độc miệng như vậy.
Liếc nhìn Mục Dĩ Thâm, tôi chọn cách im lặng, thu dọn đồ đạc và theo anh ta ra khỏi công ty.
Trên đường, anh ta vừa lái vừa nhẹ giọng hỏi tôi: “Kiểm tra xem có những công ty nào tham gia đấu thầu không?” Tôi sững sờ một lúc rồi lắc đầu: “Không, tôi có hỏi rồi, nhưng theo tôi biết thì các đấu thầu là đều là doanh nghiệp nhà nước.” Anh ta ghé mắt nhìn sang tôi, có chút không hài lòng thậm chí là có chút tức giận: “Cô Xuân Hinh, làm sao cô có thể lên được vị trí Phó giám đốc vậy?” Tôi cau mày, anh ta lạnh lùng nhìn tôi một cái rồi nhẫn tâm nói: “Kế hoạch đấu thầu này thật chẳng ra gì, cô không hề có chút hiểu biết gì về đối phương cả, cô tưởng Tập đoàn Thuận Phát tham dự buổi đấu thầu cho đủ số thôi đấy à?”
“Tổng giám đốc Thâm, từ lúc anh nói tôi tham gia đấu thầu cho đến bây giờ chưa đầy sáu tiếng đồng hồ. Tôi cần phải hiểu cơ cấu và lợi thế của công ty, lập bảng kế hoạch đấu thầu và tìm hiểu tình hình của đối thủ, và tôi phải hiểu rõ công ty đấu thầu. Bất cứ ở trường hợp nào, anh tôi không có năng lực hoặc tôi vào đây không liêm chính, tôi cũng sẽ chấp nhận, nhưng khoan hãy đánh giá tôi quá vội. Đúng là người như tôi không thể có được trí thông minh siêu phàm như anh, nhưng đó là những mà tôi đã cố gắng” Tôi nói có chút tức giận, dù là thiên tài thì cũng không thể làm một công việc nửa tháng trong sáu tiếng đồng hồ được. Tôi không phải là thiên tài, khả năng của tôi cũng có giới hạn.
Anh ta liếc nhìn sang tôi: “Cô thấy cô đang bị oan ức à?” “Không!” Trong cuộc đời, ai mà không từng gặp những cấp trên khó tính chứ.
Mục Dĩ Thâm im lặng một hồi rồi nói: “Đúng là không thể phủ nhận, chỉ trong vòng sáu tiếng ngắn ngủi mà cô có thể lập một bảng kế hoạch ba nghìn từ, có đủ phân tích báo giá và ưu nhược điểm. Nó đúng là không tệ, nhưng Thẩm Xuân Hinh, đôi khi có những việc không vì thời gian ngắn mà không cố gắng làm tốt hơn” Tôi không muốn nói nữa, anh ta rõ ràng là một người độc đoán, nói nhiều với anh ta cũng chỉ vô ích mà thôi.
Âu Dương Noãn gọi điện thoại đến, giọng nói có phần tức giận: “Chết tiệt, cậu đi đâu vậy hả? Cậu không để ý tới mình chút nào luôn sao? Mình đánh nhau với cô ta vì cậu mài!” “Cậu có ổn không?” Tuy hỏi vậy nhưng tôi không quá lo lắng, Phó Thắng Nam đã ra hiệu cho Trần Văn Nghĩa, đừng để cô ấy bị đối xử tệ.
Âu Dương Noãn “Chậc” một tiếng rồi nói: “Mình đang ở bệnh viện, nhưng không sao cả.
Mình đã cào vào mặt của Đoàn Thanh Lan nhưng mình vẫn không thể hết giận”