nên hơi mất ngủ.
Tôi nằm trên giường hồi lâu cũng
không ngủ được, đầu óc cứ ù ù.
Thế là tôi dứt khoát đứng dậy, vào nhà
phòng bếp rót một ly nước, nhấp một
ngụm, ánh trăng đầu ngõ thật đẹp.
Tôi đứng trước cửa sổ ngắm nhìn cảnh
vật bên ngoài, tôi bắt đầu hơi phân tâm,
đời tôi còn dài lắm, nếu muốn sống một
cuộc đời yên bình như vậy thì dường như
không dễ dàng chút nào.
Ngày hôm sau, Phó Thắng Nam vốn dĩ
không có ý định rời đi, nhưng lại bị nhiều
cuộc điện thoại thúc giục phải rời khỏi,
“Xử lý xong công việc ở thủ đô, anh sẽ
sớm quay lại” Anh nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ
xa xăm, người đàn ông này dường như rất
có sức hấp dẫn.
Tôi gật đầu: “Đi cần thận nhé!”
Cũng không nói tạm biệt câu nào, chỉ
đưa mắt dõi theo bóng hình anh xa dần.
Xe phóng đi xa, tôi quay lại nhà, mở
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
điện thoại ra, chủ đề nổi bật của bài báo
đập vào mắt tôi.
Là sự cố về một đứa bé bị tai nạn và
tử vong ở công trường của tập đoàn Phó
Thiên vào 4 năm trước, hoãn lại ba năm bồi
thường cho gia đình nạn nhân.
Tiêu đề nổi bật đến mức khó có thể lơ
đi được.
Chuyện của 4 năm về trước?
Đứa bé gặp nạn tử vong?
Năm đó hình như tôi đã từng nghe
qua vụ việc này, chỉ là sau đó không biết
Phó Thắng Nam đã giải quyết nó như thế
nào.
Bây giờ lại bị bại lộ một lần nữa, rõ
ràng là có người đang cố ý gây sự.
Là Trịnh Tuấn Anh hay là người nhà họ
Mạc?
Tôi không nghĩ về nó nữa, dù sao
cũng không liên quan gì đến tôi.
Sự vắng mặt của Phó Thắng Nam
dường như đã biến những ngày tháng này
của mẹ con tôi trở lại khoảnh khắc bình
yên như xưa.
Trong khách sạn, dường như lời đồn
vô căn cứ về mối quan hệ giữa tôi và
Chương Nam ngày càng nhiều, thậm chí
còn có người tung tin rằng chúng tôi đang
sống cùng nhau.
Tôi không quan tâm, chuyện không có
thật mà cứ để trong lòng chỉ tổ tăng thêm
phiền muộn thôi, may mà có quan hệ với
Thẩm Quang, nên hầu hết mọi người nhìn
thấy tôi đều không tỏ vẻ ác ý rõ ràng.
Cũng có lúc xu nịnh, nhưng tính tôi
trầm ổn, gần như chẳng có gì để người
khác tiếp cận cả, thậm chí có lúc mấy
người đó phải đối mặt với sự thờ ơ.
Vào ngày lĩnh lương giữa tháng 8.
Chương Nam đưa cho tôi tờ phiếu
lương, cười nói: “Em nên khao một chầu
đấy nhé!”
Nhìn thấy tiền lương được tăng gấp
đôi, tôi gật đầu: “Muốn ăn gì, em chiều hết!
Có người nghe thấy cuộc nói chuyện
thì liền rống lên: “Vì là mời khách nên
không thể chỉ mời một người được, Xuân
Hinh, đây đều là đồng nghiệp cả, cô được
thăng quan tiến chức, nhất định phải dẫn
chúng tôi đi ăn mừng mới được!”
“Đúng vậy! Hai tháng nay tôi làm việc
đến mốc meo cả người rồi, đã lâu không
được chơi một trận cho đã đời.”
Chương Nam nhìn tôi mà không nói gì
cả, chỉ mỉm cười.
Tôi cười rồi nói: “Vậy đêm nay tôi mời
mọi người đi ăn tối vậy, ăn xong chúng ta
sẽ đến quán bar, mọi người thấy có được
không?”
“Oa, được đấy, được đấy!”
Dù sao cũng đều là những cô gái trẻ
trung năng động, ăn chơi là bài hát chủ đề
của tuổi trẻ bọn họ mà.
Tiếng reo hò gần ngớt, Chương Nam
nhìn tôi rồi không khỏi bật cười: “Tổng
lương cũng chỉ có gần 40 triệu, mà trong
công ty có hơn 20 người, tiền cơm tối cũng
phải năm bảy triệu rồi? Hơn nữa còn đến
quán bar nữa chứ. Xem ra em không còn
dư được mấy đồng đâu.”
Tôi mỉm cười: “Không sao, dù sao bây
giờ cũng không việc gì cần đến tiền cả,
mọi người cứ vui vẻ, cùng nhau đi chơi đi!”
“Được thôi, tối nay cứ đề mẹ anh qua
đón Tuệ Minh và Mặc Bạch, chúng ta về
trễ một chút cũng không sao, thế nào?”
Tôi gật đầu.
Tiền phí nhà hàng ð Hoàng An không
cao, tôi đã tìm một nhà hàng tương đối lớn,
nằm ở tầng 2. Một ô ghế không thể chứa
đủ từng đấy người, nên tôi đã thuê hai ô.
Một số đồng nghiệp chào hỏi rồi gọi
món, một số người bắt đầu nói đùa: “Nơi
Xuân Hinh chọn có lẽ là nhà hàng tốt nhất
ð Hoàng An này rồi. Chi phí ở đây lúc nào
cũng trên bảy trăm, chơi lớn đấy!”
“Đúng vậy, sau bữa này, tiền lương
của cô sẽ không còn bao nhiêu nữa.”
Có người tiếp lời: “Sợ cái gì chứ, chị
Hinh đây đâu phải sống dựa vào mấy đồng
lương ít ỏi này đâu, mấy người tiếc làm gì?”
Người đang nói là Trương Hân Hân, tôi
mỉm cười, không nói nhiều, mời mọi người
gọi món.
Dù sao tất cả cũng đều là người quen,
nên không cần giới thiệu làm quen, và cứ
thế tất cả đều bắt đầu trò chuyện rất tự
nhiên.
Có người nhìn tôi rồi nói: “Xuân Hinh,
cô định đến Hoàng An định cư luôn sao?
Hay là chỉ ð lại một thời gian rồi quay về.”
Tôi nói: “Tôi vẫn chưa rõ nữa!”
“Nghe nói hai cậu chủ nhà họ Phó và
nhà họ Cố ở thủ đô đang đấu nhau rất
khốc liệt, hai người họ đều có ý muốn lôi
kéo cả nhà họ Thẩm nữa, cô Hinh có tiện
tiết lộ chuyện đó không, để chúng tôi nói
chuyện phiếm một chút?”
Một đám người ngồi cạnh nhau, ngoài
việc nói chuyện phiếm thì chẳng có gì cả,
tôi liền cười rồi đáp: “Tôi chỉ ờ thủ đô được
ba năm, nên không rõ tình hình ở đó ra
sao.”
Dù sao thì Trương Hân Hân vẫn luôn là
người được chú ý nhất, hôm nay không có
cha cô ta chống lưng nên cô ta bị người
khác lạnh nhạt, điều đó khiến cho cô ta
không cam lòng.
Cô ta nhìn mọi người rồi nói: “Mọi
người bàn tán chuyện này là có ý gì? Tôi
nhớ là con gái của chị Hinh đã bốn tuổi rồi
nhỉ, chị nói xem chị giàu có như vậy mà lại
đem một đứa trẻ đi trốn ở một huyện xa
xôi thế này là vì điều gì?”
Chủ đề này thật sự rất có tính khơi
Qua một lúc, mọi người trong bữa tiệc
đều lần lượt nhìn tôi, có người tò mò hỏi:
“Xuân Hinh, hình như tôi chưa từng thấy cô
nhắc tới cha của đứa bé.”
Tôi mím môi, nhấp một ngụm rượu,
thấy người phục vụ mang đồ ăn lên, tôi lập
tức nhìn mọi người rồi nói: “Mọi người nói
chuyện lâu như vậy rồi, chắc cũng đói
bụng rồi, mau ăn thôi!”
Tôi không thích nói chuyện phiếm của
người khác, cũng không thích bị người
khác bàn tán, huống hồ đây lại là chủ đề
do Trương Hân Hân cố ý bàn ra.
Người dân ở phố huyện này vốn chất
phác, tốt bụng nhưng vì quá nhàn rỗi nên
sinh ra nhiều chuyện.
Mấy chuyện thế này hoặc là không đề
cập đến hoặc là nói rõ thằng ra, nhưng
nhất định không thể nào nói rõ được,
chỉ có thề không nhắc đến nữa.
Mọi người thấy tôi đã nói thế nên cũng
không hỏi tiếp nữa, buổi cơm tối tiếp tục
trong không khí hòa thuận.
Sau khi ăn xong thì cũng đã chín giờ.
Tuệ Minh và Mặc Bạch được đón đi,
dù sao hôm nay tôi cũng là người dẫn
đoàn, không có lý do gì đề không đi bar
cả.
Vì vậy, chúng tôi cùng nhau đến một
quán bar ð trung tâm thành phố, nói là
quán bar, nhưng cũng chỉ là một quán
karaoke thôi.
Người rất đông, tôi tìm đến chỗ ở tầng
2, ð đây tầm nhìn ngắm rất tuyệt, có thể
thấy sân khấu ở tầng một.
Các bài hát tiếng Anh đang phát trên
màn hình lớn trên sân khấu, có ba người
đàn ông có vẻ chạc ba mươi tuổi đang
điều chỉnh hệ thống âm thanh.
Gọi một ít rượu và đồ ăn nhẹ, mọi
người ngồi lại với nhau trò chuyện đề hồi
tường về quá khứ, không ồn ào mà lại rất
náo nhiệt.
Âm nhạc sôi động cùng nam nữ
cuồng nhiệt dưới sân khấu, không khí cũng
khuấy động hẳn lên.
Chương Nam ngồi bên cạnh tôi, xích
đến lại gần tôi và nói: “Tuệ Minh là con gái
Phó Thắng Nam sao?”
Tôi sửng sốt, quay đầu lại, thấy anh
đang nhìn tôi, tôi khựng lại, mỉm cười mà
không nói gì cả.
Người lớn sẽ không truy hỏi. Thấy tôi
không trà lời, anh cũng không hỏi tiếp nữa.
Chỉ ngồi đây uống rượu thôi cũng
chán nên mọi người bày ra một trò chơi,
Chương Nam không uống rượu được vì
còn phải lái xe.
Bình thường tôi không chơi mấy trò
này nhiều nên chỉ sau vài hiệp, tôi đã thua
vài lần, phải uống vài ly rượu.
Tôi hơi say, trước khi tôi tiếp tục chơi
tiếp thì nhìn thấy một người đang cầm một
bó hoa đứng trước mặt tôi.
Nhìn dáng vẻ, trông như một cậu nhóc
tầm 20 tuổi, mọi người đột nhiên hướng
tâm mắt về phía tôi.
Cậu bé nhìn tôi, có thể nhìn thấy
khuôn mặt lộ rõ vẻ ngượng ngùng dưới ánh
đèn màu mờ ảo: “Xin chào, em tên là Mục
Thanh, có thể làm quen với chị không? Chị
là nữ thần tượng quốc dân Tường Vân Nam
đúng chứ?”