Mục lục
Vợ yêu, anh muốn tái hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi sững sờ một lúc, ngước mắt lên nhìn Phó Thắng Nam, Phó Thắng Nam lại nhìn Trân Văn Nghĩa nói: ‘Đi bệnh viện, ngay lập tức!”



Tay tôi hơi run, nói vào trong điện thoại: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, bọn con sẽ đến ngay lập tức, mẹ nhanh chóng đưa Khả Hân theo bên cạnh, để con đưa Khả Hân đi khám và hỏi bác sĩ xem cần phải chuẩn bị cái gì, phải đảm bảo sao cho cả hai đứa trẻ đều không bị làm sao cả.” Đâu dây bên kia điện thoại cũng luống cuống, gật đầu liên tục.



Tôi hơi lo lắng, cúp điện thoại, trong lúc nhất thời lòng cũng treo lên cao, Phó Thắng Nam kéo tôi lại, nói: “Đừng căng thẳng, sẽ không có chuyện gì đâu”



Tôi nhìn anh, cẩn thận mở miệng nói: “Em không thảo luận việc nhận nuôi Khả Hân với anh, một mình em tự đưa ra quyết định, em xin lỗi, nhưng em không muốn liên quan đến chuyện nhà họ Mạc với anh vì chuyện này.




VietWriter cập nhật nhanh nhất.


Anh gật đầu, chuyện đã đến nước này rôi, không có đường để tiến cũng chẳng có đường để lùi, anh chỉ có thể lo việc cứu mạng đứa trẻ trước, sau đó sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho Khả Hân sau.



Vội vàng chạy đến bệnh viện, Mạc Đình Sinh vội vàng chạy ra đón, nhìn tôi nói: “Các người có thấy đứa bé kia không?”



Tôi sửng sốt: “Khả Hân sao? Không phải tôi bảo mẹ tôi giữ con bé ở bên cạnh thật cẩn thận sao? Có chuyện gì vậy?”



Mạc Đình Sinh nóng nảy nói: “Mới vừa rồi bác sĩ thông báo mẹ cô đi làm thủ tục, nói là để cho đứa bé kia tự chơi một mình ở trong bệnh viện một lúc, nhưng lúc trở lại thì không thấy tăm hơi của đứa bé kia đâu, tôi vừa mới tới bệnh viện lập tức đi tìm khắp nơi, từ trên xuống dưới của cái bệnh viện này mà cũng không thấy đứa bé kia đâu.”



Tôi bàng hoàng, lúc này tôi chỉ nghĩ đến Mục Dĩ Thâm, chỉ có anh ta mới đưa đứa bé đi vào lúc này, mấy ngày nay xảy ra quá chuyện, chúng tôi không còn sức lực và thời gian để chăm sóc đứa bé nên có lẽ Mục Dĩ Thâm đã lợi dụng sơ hở này.



Phó Thắng Nam nhìn Trân Văn Nghĩa đi theo Sau, giọng nói trầm thấp nghiêm túc: “Dùng tất cả các mối quan hệ mà chúng ta có, lập tức phong tỏa tất cả các cửa ra vào cao tốc của thành phố Tân Châu. Bên cạnh đó, lập tức xem xét kĩ việc giám sát của bệnh viện để tìm ra tung tích của đứa bé càng sớm càng tốt.”







Hơi dừng lại một chút, anh nhìn Mạc Đình Sinh, hai người đàn ông đối mặt nhau, sau đó anh mở miệng nói: “Phẫu thuật của Tuệ Minh vẫn tiến hành như bình thường!”



Tôi sửng sốt, không khỏi nhìn anh, cảm thấy có chút không ổn: “Phó Thắng Nam, không có xương tủy và thận thì phẫu thuật của Tuệ Minh căn bản không thể thành công, trước tiên chúng ta phải tìm được Khả Hân, nếu không…”



Mạc Đình Sinh mở miệng, ngăn cản tôi nói: “Đứa nhỏ này, chuyện này cô không cần phải lo lắng đâu, chúng tôi đều có tính toán hết rồi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”



Tại sao không? Tôi lắc đầu, sắc mặt trảng bệch: “Không được, việc này quá mạo hiểm, tôi đã không có con cái gì, tôi không thể để Tuệ Minh mạo hiểm tính mạng được.”



Trân Văn Nghĩa muốn nhanh chóng ngăn cản tôi lại nhưng lại bị Phó Thắng Nam kéo lại, anh nhìn tôi, trong đôi mắt đen lộ ra mấy phân trấn an: “Yên tâm đi, Tuệ Minh sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, Khả Hân cũng sẽ không xảy ra chuyện gì cả, tin tưởng anh, có được không?”



Tôi sửng sốt một chút, nhìn anh, chần chừ trong chốc lát: “Anh “Tin tưởng anh, có được không?” Anh lại nhấn mạnh lần nữa Tôi im lặng một lúc rồi gật đầu Vì vậy, Trần Văn Nghĩa lập tức huy động giám sát, Mạc Đình Sinh dường như cũng đã chuẩn bị kí càng từ trước, gọi điện thoại đi, tôi cũng không biết là gọi cho ai, ông ta chỉ nói hai chữ: “Ra tay!”



Sau đó cúp điện thoại, nhìn tôi và Phó Thăng Nam, nói: “Tôi đi lên xem xem mẹ cô thế nào đãi!” Ông ta vừa đi chỉ còn lại tôi và Phó Thăng Nam, tôi không nhịn được nữa, nhìn anh nói: “Có phải anh đã biết trước răng sẽ có người đưa Khả Hân đi vào lúc này hay không?”



Anh ôm lấy tôi, đưa tôi đến chiếc ghế nghỉ ngơi của bệnh viện, mở miệng nói: “Yên tâm đi, em đau khố bao nhiêu, anh sẽ bù đắp gấp đôi bấy nhiêu Trần Văn Nghĩa tìm tới, nhìn tôi một cái, có chút do dự muốn nói cái gì đó lại thôi, có lễ là có mấy lời không thể nói ra ở trước mặt tôi.



Tôi hơi sửng sốt, sau đó nhìn Phó Thăng Nam nói: “Em đi ra bên ngoài đi dạo một chút!” Sau đó tôi đứng dậy đi ra bên ngoài bệnh viện, vừa mới xuống dưới tòa nhà cấp cứu thì thấy một người đàn ông bề bết máu đang được khiêng †ừ trên xe cứu thương xuống, y tá trên xe hét to: “Tai nạn giao thông, đầu bị va chạm, hai chân bị chèn ép, Sau đó một đám y tá và bác sĩ lao tới và đưa người này đi cấp cứu ở ngay trước mặt mọi người, có vẻ như rất nghiêm trọng.



Bên tai tôi truyền đến âm thanh của ai đó: ‘Có một vụ tai nạn giao thông ở trên đường vành đai hai ở phía Đông, một chiếc xe ô tô màu đen rơi thăng hai vòng từ trên đường vành đai hai xuống dưới gầm cầu, trên xe có một gia đình ba người, người phụ nữ chết tại cho, đứa bé thì được người cha ôm ở trong ngực nên chỉ bị thương nhẹ”



“A di đà Phật, người lái xe này thật không tốt mà, biến cả gia đình người ta thành như vậy, đây đều là mạng người đấy.”







Vi tò mò, tôi mở điện thoại di động ra xem tin tức thì quả thật giống như những gì người ta nói, xảy ra tai nạn giao thông, tôi nhìn lướt qua một lần thì thấy chiếc xe phía trên, tôi hơi sửng sốt vì chiếc xe bị tai nạn là một chiếc Mercedes màu đen Tôi rất quen thuộc với biển sổ xe này, bởi vì người bình thường không thể sử dụng biển số xe tám chữ số, đây chính là của Vương Bảo Kỳ.



Lúc đầu khi đến nhà Khả Hân, tôi vỏ tình xem qua biển số xe của ông ta, lúc đấy chăng qua chỉ cảm thấy như vậy là quá khoe khoang rồi nhưng cũng không quá để ý, không ngờ räng lại nhận ra nó ở đây.



Vậy là gia đình bọn họ gặp tai nạn giao thông sao? Tôi nhớ tới đáng vẻ muốn nói lại thỏi của Trân Văn Nghĩa lúc vừa rồi, tôi gần như đã nghĩ đến một chuyện gì đó, cho dù có muôn hay không thì †ôi cũng trực tiếp chạy vào, Phó Thăng Nam van còn ở trong sảnh, đang nói chuyện với Trần Văn Nghĩa, nhìn thấy tôi đi vào, Trân Văn Nghĩa hơi sững sờ sau đó không lên tiếng nữa.



Tôi nhìn anh, không hề suy nghĩ mà hỏi: ‘Cả nhà Vương Bảo Kỳ gặp tai nạn giao thông có liên quan gì đến anh hay không?” Lời này là hỏi Phó Thăng Nam Phó Thăng Nam không vội trả lời tôi, mà là nhìn Trân Văn Nghĩa nói: “Đi đi, xử lí xong mọi chuyện đi.



Trân Văn Nghĩa rời đi Tôi nhìn Phó Thắng Nam, chờ đợi câu trả lời của anh, anh nhìn tôi, đưa tay ra năm lấy tay tôi, kéo tôi ngồi xuống bên người anh, giọng nói dịu dàng nói: Vừa mới xuất viện, em không nên quá xúc động, đáng lẽ ra em phải ở nhà nghỉ ngơi, không nên đi ra ngoài như vậy. Bây giờ em đi ra ngoài, cái gì cũng muốn lo lăng, em phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, có biết không?”



Tôi nhíu chặt mày: ‘Phó Thăng Nam, anh đừng đánh trống lảng sang chuyện khác!” Anh bất lực nói: Anh có đối chủ đề gì đâu, không phải là anh đang lo lăng cho em nên mới dặn dò em sao Tôi cau mày, có chút không vui: “Chuyện gia đình Vương Bảo Kỳ là anh ra tay à?”



Tất cả mọi chuyện không thể nào trùng hợp như vậy được Anh khế nheo mất, im lặng một lúc, không nói lời nào.



Tôi nhìn anh, cảm thấy hơi đau lòng, mở miệng nói: “Phó Thäng Nam, em biết chuyện em xảy ra chuyện là do Vương Bảo Kỳ ra tay, em cũng như anh thôi, hận không thể giết chết ông ta.



Nhưng anh làm như vậy là quá nguy hiểm, một khi điều tra ra được thì anh sẽ phải ngồi tù đấy, đây là hành vi cố ý gây thương tích” Anh nhìn tôi, đôi mãt khế nheo lại: “Xương tủy của bà xã ông ta tương xứng với Tuệ Minh” Tôi sững sờ, trong lúc nhất thời không nói được lời nào: ‘Anh… Theo như tin tức thì vợ của ông ta mất mạng ngay tại cho, cho nên.



Bầu không khí yên tĩnh một lúc lâu, anh mở miệng nói: “Bệnh của Tuệ Minh sẽ nhanh chóng khỏi thôi, đứa bé mà em nhận nuôi cũng sẽ không xảy ra chuyện gì cả, Thẩm Xuân Hinh, sau này gia đình chúng ta sẽ thật sự tốt đẹp” Tôi không biết phải nói như thế nào, nhưng mắt tôi chợt đỏ hoe: “Phó Thắng Nam, anh có biết răng anh làm như vậy sẽ có hậu quả như thể nào không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK