theo sự quan tâm.
“Em không đói!” Tôi mở miệng, cả người hơi
mất tự nhiên.
Anh nhìn tôi bằng ánh mắt sâu không thấy
đáy: “Thẩm Xuân Hinh, anh là đàn ông, trông thấy
anh ta hôn em như vậy anh sẽ tức giận sẽ khó
chịu, em đừng trách anh”
Anh đang giải thích về chuyện đêm qua.
Tôi gật đầu, không nói gì.
Anh tiến lại gần dựa đầu vào hõm vai tôi,
trong hơi thở kèm theo sự đau đớn.
Tôi có thể cảm nhận được ngón tay anh đang
vỗ về sau lưng trấn an tôi, khiến cơ thể tôi dân dần
thả lỏng, tôi hỏi anh: “Trong đám cưới của Mạc
Thanh Mây, anh ta đã nói chuyện gì với AỤ VÂv2
Thấy anh đột nhiên nín thở, tôi lại hỏi tiếp:
“Nếu như là chuyện về đứa trẻ, thì bất kể là vấn đề
gì anh đều có thể hỏi em”
“Ngoan!” Anh ngước mắt, đôi môi mỏng của
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
anh khẽ chạm vào môi tôi: “Đều đã qua rồi, hiện
tại chúng ta sống vui vẻ là được”
Anh không muốn tôi nói tiếp nữa, bởi càng nói
sẽ càng đau lòng.
Tôi tựa vào lòng anh, lắng nghe tiếng đập của
trái tim anh, đêm nay, tôi ngủ rất yên bình.
Rất hiếm khi Phó Thắng Nam làm gì đó lãng
mạn, ngày hôm sau khi thức dậy, tôi thấy bên
giường đặt một bó hoa Cát Tường rất lớn, mùi
hương hoa thoang thoảng không khỏi khiến người
ta cảm thấy vui vẻ.
Giữa bó hoa có một tấm thiệp, anh viết vài
chữ: “Ngoan ngoãn ăn cơm, buổi tối chờ anh về.”
Trái tim đã có đường về, dù đi bao xa cũng có
thể về được.
Tôi khẽ mỉm cười đặt tấm thiệp sang bên
cạnh, rồi rửa mặt xuống lầu, dường như hôm nay
tâm trạng của chị Linh cũng không tệ lắm.
Đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong cả rồi, đang đặt
trên bàn ăn. Tôi vẫn không muốn ăn, nhưng không
thể không ăn, bởi vì anh sẽ gọi điện thoại hỏi chị
Linh.
Để anh khỏi lo lắng, tôi dứt khoát ăn vài miếng
đơn giản.
Thấy tôi muốn ra ngoài, chị Linh đến bên cạnh
hỏi: “Cô chủ, cô muốn ra ngoài sao?”
Tôi gật đầu.
Chị ta do dự một lát rồi mở miệng nói: “Tôi có
thể hỏi một chút là cô đi đâu không? Cậu chủ nói,
cô muốn đi đâu đều phải nói với cậu ấy.”
Tôi mỉm cười gật đầu: “Tôi đi thăm cô Bảo
Hân, bảo anh ấy đừng lo lắng.
Đối với Phó Bảo Hân, tôi không thể nói rõ là
mình thích hay ghét bà ta nữa, bà ta là cô của Phó
Thắng Nam, là một trong số những người thân
không nhiều lắm của anh.
Con cháu nên có hiếu với bậc cha chú, anh
không thể báo hiếu cha mẹ là một điều tiếc nuối,
nếu vì tôi lại làm tình cảm giữa anh và Phó Bảo
Hân sứt mẻ, thì sau này khó tránh khỏi sẽ không
tiếc nuối.
Phó Bảo Hân đang ở tại căn nhà vùng ngoại ô
phía nam mà Phó Thắng Nam mua trước đây, sau
khi rời khỏi Tập đoàn Cố Nghĩa, bà ta mở một cửa
hàng nhỏ của riêng mình.
Con gái được nhà họ Phó nuôi lớn, từ bé đều
sống trong cảnh giàu sang, mặc dù tính nết của
bà ta có chút quái dị, nhưng thực chất bên trong
khiếu thẩm mỹ là sự lãng mạn đều hơn người
khác rất nhiều.
Đương nhiên sự kiên cường của bà ta cũng
không phải là thứ mà phụ nữ bình thường có thể
so sánh được.
Một mình mở một cửa hàng, chỉ là cửa hàng
bán hoa thôi tuy rằng không mệt, nhưng cũng
không thể tránh khỏi sẽ gặp chút khó khăn vất vả.
Trong sân nhà, Phó Bảo Hân trồng không ít
hoa cỏ, đằng sau nhà còn trồng cả rau quả trái
cây.
Hôm nay trời đã vào mùa đông, vài trận tuyết
đã đến, tuyết rơi dày đè chết rất nhiều hoa cỏ
trong sân.
Khi tôi đến, Phó Bảo Hân đang đeo một chiếc
tạp dề sửa lại ho cỏ bị đè chết trong sân.
Nhìn một lát, tôi cũng cởi áo khoác ra, rồi đi
tìm một cái liềm bắt đầu dọn dẹp.
Trông thấy tôi, Phó Bảo Hân có chút bất ngờ,
nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng không chào đón
như trước: “Cô tới đây làm gì?”
Tôi cúi đầu dọn sạch cỏ dại, nhìn đóa cúc
vàng bị đè chết có chút đau lòng, những cây cúc
này hầu như đều bắt đầu nở vào mùa đông, nếu
đi nó ở Thành phố Giang Ninh thì có là
được rất lâu.
Nhưng ở Thủ đô, tuyết rơi quá sớm, không
tránh khỏi sẽ bi tuyết đè chết.
“Phó Thắng Nam nói dạo gần đây sức khỏe
cô không tốt lắm, nên cháu đến đây thăm cô một
chút” Trong lòng cả hai đều hiểu rõ, không ai
thích ai cả, cho nên tôi cũng không cần cố gắng
nịnh nọt bà ta.
Bà ta hừ một tiếng, sau đó tiếp tục cúi đầu
sửa lại đám hoa cỏ trong sân.
Nhưng dù sao bà ta cũng có tuổi rồi, đã sống
an nhàn sung sướng nhiều năm, hiện giờ làm việc
tay chân khó tránh khỏi sẽ bị đau lưng.
Một lúc sau bà ta đã ôm lấy eo mình, khập
khiễng bước về chỗ cái ghế trúc ở trong sân, cơn
đau khiến bà ta nhíu mày lại.
Tôi dọn dẹp hại hết đám cỏ dại còn thừa
không nhiều lắm trong sân, sau đó rửa sạch tay,
rồi cầm chai thuốc giảm đau đến cho bà ta.
Bà ta nhíu mày, cũng không đưa tay ra nhận.
Tôi mím môi: “Không phải thuốc độc, là thuốc
giảm đau.”
Nói xong, tôi đặt lọ thuốc vào trong tay bà ta,
rồi đi vào trong nhà rót một chén nước ấm bưng
ra ngoài.
Bà ta hơi sững sờ, có lẽ là do không chịu
được đau đớn, nên đã cầm lấy chén nước rồi
uống thuốc.
Tôi để lọ thuốc sang một bên, rồi thản nhiên
nói: “Thuốc này không có tác dụng phụ quá lớn,
nếu đau quá không nhịn được thì có thể uống một
hai viên để giảm đau”
Bà ta nhìn tôi một cái mím môi lại, sau đó
nhìn ra ngoài sân cất lời: “Giọng mũi nghèn nghẹn
như vậy, đã bị cảm thì đừng đến đây lây bệnh cho
tôi”
Tôi không khỏi bật cười, có người đúng là lạ
thật, rõ ràng là quan tâm đến người khác, nhưng
khi cất lời lại khó nghe như vậy. Đai
Mà thôi.
Dù sao bà ta cũng là bà chủ kiêu ngạo tự phụ.
Sống nửa đời người không có con, có lẽ hôm
nay đã nghĩ đến việc sống yên ổn dưỡng già.
“Vâng, lát về nhà cháu sẽ uống thuốc.” Mùa
đông bị cảm là chuyện rất bình thường.
Sau đó bà ta đứng dậy, đi vào phòng. Lúc bà
ta ra ngoài, trên tay bà ta còn cầm theo một túi
Bản Lam Căn, giọng nói vẫn lạnh lùng: “Cầm về
đun lên uống, sáng tối đều uống một lần, hai ngày
sau sẽ khỏi, không bị đẳng”
Tôi gật đầu nhận lấu, rồi khẽ mỉm cười nói:
“Cảm ơn cô”
Bà ta chỉ ậm ừ, không mở miệng nói gì thêm.
Hôm nay Thủ đô không có tuyết, mặt trời vừa
lên phần lớn tuyết đều tan ra, có ánh mặt trời
chiếu vào, nhiệt độ cũng không quá lạnh.
Huống chỉ, Phó Bảo Hân còn đốt một bếp lửa
nhỏ trong sân, nên ngược lại còn hơi nón
Đến trưa, bà ta nhìn tôi hỏi: “Ở lại ăn cơm trưa
không? Tuyết rơi vài ngày rồi, trong nhà chỉ còn
đồ khô thôi không có thứ khác”
Tôi gật đầu: “Gì cũng được!”
Cuộc sống một mình, có thể phong phú cũng
có thể đơn giản, tuy nói chỉ có đồ khô, nhưng thật
ra lại toàn đồ cao cấp.
Sẵn bếp lửa trong sân, bà ta cầm vài củ khoai
tây và khoai lang ra bảo tôi gọt vỏ, sau đó thì thái
thịt rửa sạch bày ra đĩa.
Sau đó cả hai ngồi ngoài sân ăn đồ nướng,
vốn dĩ ta cảm thấy hai người ăn đồ nướng sẽ
không thú vị.
Nhưng bà ta còn lấy thêm một chai rượu vang
từ trong hầm rượu ra, vừa ăn vừa nhâm nhị,
ngược lại còn có chút hương vị khác.
Có vài người khi ở bên nhau, yên lặng là tốt
nhất, tôi và Phó Bảo Hân không nói chuyện nhiều,
nhưng có vài lời không cần phải nói ra cả hai đều
Đn được. B!⁄e-
Mấy ngày nay, tôi chưa từng ăn bữa cơm nào
tử tế, hôm nay ăn đồ nướng linh tinh lại ăn không
ít nên bụng có chút không thoải mái.
Lúc Phó Thắng Nam đến, bếp lửa đã thay
than lần nữa rồi, thấy bộ bát đũa để trong sân,
anh hơi nhướng mày cười hỏi tôi: “Thích ăn à?”
Tôi hơi mỉm cười, không phải thích, chỉ vì tâm
trạng tốt nên mới ăn nhiều.
“Anh nếm thử xem” Tôi thấy ngon nhưng dù
sao đó cũng là vị giác của mình, còn anh thì chưa
biết.
Anh mỉm cười, nhận lấy nửa miếng khoai tây
nướng trong tay tôi, rồi đưa lên miệng nhấm nháp,
sau đó nhướng mày khen ngợi không keo kiệt
chút nào: “Nấu ngon lắm!”
Tôi cười: “Cô nướng đấy”
Phó Bảo Hân nhìn tôi, rồi mở miệng nói:
“Được rồi, ngồi ăn một chút đi, ăn xong thì về
nhanh, nhiều người ồn ào quá”
Con người đến độ tuổi nhất định, có đôi khi sẽ
nghĩ một đẳng nói một nẻo.
Phó Thắng Nam hiểu, tôi cũng hiểu.
Cả hai nhìn nhau cười, sau đó Phó Thẳng
Nam lấy một chiếc ghế trong phòng ra ngoài, ngồi
xuống bên cạnh tôi, anh nắm lấy tay tôi rồi ân cần
hỏi thăm tình hình sức khỏe gần đây của Phó Bảo Hân.