là đang nghỉ ngơi trong phòng làm việc.
Ngày hôm sau.
Trong lễ Thanh minh, trời vẫn tiếp tục mưa.
Tỉnh dậy thì cảm thấy cổ họng đau buốt, sợ là
bị cảm, mất ngủ dễ làm giảm đề kháng, xem ra
cũng không phải là vô căn cứ.
Mở mắt ra, Phó Thẳng Nam đang giơ tay kiểm
tra nhiệt độ trên trán tôi, sắc mặt anh có chút u
ám.
“Có thể chỉ là sốt thôi, không sao đâu!” Tôi nói
rồi đứng dậy khỏi giường.
Anh đứng dậy, rót nước và lấy thuốc cho tôi:
“Uống thuốc xong thì nghỉ ngơi cho khỏe đi, nếu
đến trưa mà tình hình vẫn không ổn, đưa em đi bệnh viện.”
Tôi gật đầu, dựa vào trên giường, nhìn anh đi
ra ngoài.
Cơn sốt không hề dễ dàng hạ xuống như vậy,
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
sau khi tìm lấy giấy tờ, tôi bắt taxi đến bệnh viện.
Tôi không đến khoa hô hấp mà trực tiếp đến
với khoa đông y, người khám bệnh chính là một
ông cụ đã có tuổi.
Ông lão không bắt mạch cho tôi mà gọi một
chàng trai rất trẻ đến và nói: “Con bắt mạch cho
cô ấy đi”
Đây là đang đào tạo học trò.
Cậu ta nhìn tôi, ngồi xuống ghế và có chút lo
lắng khi yêu cầu tôi đưa tay ra.
Bắt mạch một lúc lâu, cậu ta nhìn ông cụ rồi
lại nhìn tôi, có vẻ không chắc chắn.
Ông lão gật đầu với cậu ta, ra hiệu cho cậu ta
cứ việc tự tin nói.
Cậu ta do dự, bắt đầu nói: “Theo như mạch
đập thì trong cơ thể đang bị nội thương, thận thiếu
nước, thiếu máu, không được hài hòa”
Ông lão không nói, chỉ gật đầu, ý bảo cậu bé
đứng dậy, ông lão ngồi xuống bảt mạch cho tôi,
sau một lúc, ông lão nhìn tôi và nói: “Cô gái bao
nhiêu tuổi rồi?”
“Ba mươi mốt!”
Ông lão gật đầu nói: “Đã có con chưa?”
Tôi gật đầu, nghĩ một chút rồi läc đầu, ông lão
khế nhíu mày: “Cô gật đầu rồi lại lắc đầu như vậy,
rốt cuộc đã có con hay chưa?”
“Tôi chưa có con!”
Ông lão sửng sốt một chút rồi nói: “Theo như
mạch đập thì cô đã có một đứa trẻ, và hơn nữa
đã đủ tháng để sinh”
Tôi mím môi và nói sự thật: “Thai nhỉ bị chết
trong bụng, bị ngạt thở mà chết”
Ông lão cau mày: “Cô gái, nếu cô khôn Q muốn
có con, cô chỉ cần chăm sóc một chút là có thể
duy trì được thân thể của mình. Nếu có kế hoạch
phải có con, tôi e rằng sẽ rất khó khăn. Thậm chí
nếu tử cung xuất huyết, rất dễ là cả hai cùng chết,
cộng thêm sức khỏe của cô đã kém rồi. Sau lần
mổ cuối cùng, lẽ ra bác sĩ cũng đã nói với cô rằng
cửa tử cung rất yếu, hơn nữa là có quán tính, và
trường hợp tương tự có thể xảy ra với đứa trẻ tiếp
theo”
Tôi sững sờ nhìn ông lão, khó hiểu nói:
“Nhưng đứa nhỏ vừa rồi là thụ tinh nhân tạo,
không phải.. “
Ông lão gật đầu: “Tôi biết, nhưng cũng giống
nhau, hơn nữa, với tuổi của cô, chưa kể rất khó
mang thai, thậm chí có thai còn dễ xảy ra tình
trạng tương tự”
Khi tôi ra viện, trong đầu vẫn còn hơi ong ong,
sau ca mổ đó, mọi sự chú ý của tôi đều đổ dồn
vào đứa trẻ.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ không thể
mang thai vì ca mổ, khi đứa trẻ còn trong bụng
mẹ, vì vỡ ối và vùng vẫy theo bản năng khi bị ngạt,
nó đã đạp vào thành trong tử cung của tôi.
Ngoài ra, còn bị rách đường sinh dục, tôi bị
nhiễm nhiều bệnh, hệ thống miễn dịch tự động
đột biến nên không có khả năng thụ tinh, cho nên
tôi không thể có thai được nữa.
Cuộc đời thật nực cười biết bao, có lẽ khi bạn
đang hy vọng và sẵn sàng sống lại cuộc đời mới
thì thực tế đã giáng xuống cho bạn một con dao
sắc nhọn, khiến bạn không thể bước tiếp.
Tôi gặp Cố Diệc Hàn trong bệnh viện, tôi
không biết là ngoài ý muốn hay anh ta cố tình tìm
đến.
Tôi đã không gặp anh ta nửa năm rồi, trông
anh ta có vẻ phờ phạc và thăng trầm đi không ít,
nhưng anh ta vẫn đẹp trai như trước.
Anh ta chặn đường tôi, trâm giọng nói: “Thẩm
Xuân Hinh, chúng ta nói chuyện đi.”
Tôi cau mày lại, ngấng đầu nhìn Ấn ¬ ng
“Chúng ta không có gì để nói chuyện cả”
Anh ta cười lạnh, có chút tự giễu nói: “Anh đã
khiến em chán ghét đến thế này rồi sao?”
Tôi mím môi, không giải thích.
“Phó Thắng Nam gần như đã mua hết tập
đoàn Cố Nghĩa, và Tòa án Công thương đang điều
tra, chỉ chờ tuyên án cho anh, em có hài lòng với
kết quả này không?”
Anh ta mỉm cười và nói những lời này mà
không có chút khó chịu nào, giống như là đang
nói về một người khác.
Tôi mím môi: “Ngồi nói chuyện một lúc.”
Ở khu vực nghỉ ngơi của bệnh viện.
Gió tháng tư nhẹ nhàng, không lạnh cũng
không nóng, tôi trầm mặc một lúc rồi nhìn anh ta.
Thấy anh ta nhìn mình, tôi nở nụ cười: “Anh có
hối hận đã cứu tôi không?”
Anh ta hơi sững sờ, rồi mỉm cười: “Chưa bao
giờ!”
Tôi cụp mắt xuống và mỉm cười nhẹ nhõm
một chút: “Lúc đầu, tôi không hiểu tại sao Phó
Thắng Nam lại đột ngột ra tay đến cùng với tập
đoàn Cố Nghĩa như vậy. Anh ấy không cho tôi liên
lạc với anh, cũng không biết tin tức của các người,
một khi nhắc đến anh, anh ấy lập tức suy sụp, và
thậm chí bắt đầu mất bình tĩnh với tôi”
Ngẩng đầu nhìn anh ta, tôi khẽ thở dài: “Ngày
hôm đó trong đám cưới của Mạc Thanh Mây, anh
đã nói với anh ấy về đứa trẻ và về tôi, đúng
không?”
Anh ta mím môi, nhìn tôi rồi gật đầu, ánh mắt
có chút nặng trĩu, nhưng cũng may anh ta dường
như không muốn che giấu suy nghĩ của mình với
tôi, nói: “Ừm, khi đứa trẻ được đưa ra khỏi bụng
em, não đã bị tắc nghẽn do thiếu oxy, hơn nữa là
bị đè ép, tuy rằng vẫn còn thở, nhưng cũng sống
không được bao lâu.”
Trong tim đột nhiên đau đớn khiến tôi run rẩy,
thậm chí tôi không thể thở được.
Ánh mắt anh ta đau đớn nhìn tôi: “Anh đã hỏi
bác sĩ là nếu cứu đứa bé thì có bao nhiêu tỉ lệ
thành công, bác sĩ nói là không thể, khi đưa vào
lồng ấp thì em bé mở mắt, rất to và sáng, rất giống
em, anh nghĩ nếu đứa bé có thể lớn lên, sau này
sẽ rất xinh đẹp, nhưng thực xin lỗi, cơ hội quá nhỏ,
cho nên anh đã lựa chọn từ bỏ khi em không tỉnh
táo:
Tôi nảm chặt bàn tay, đầu ngón tay đâm vào
da thịt, và các dây thần kinh của tôi bắt đầu đau.
“Tại sao anh không thử? Cũng không phải là
không có hy vọng, ít nhất anh cũng phải cho tôi
nhìn thấy nó, cho dù liếc mắt một cái cũng được,
nhưng mà tại sao, anh lại không cho tôi nhìn thấy
nói”
Hàm của anh ta cử động và sắc mặt anh ta
có chút bình tĩnh: “Cơ thể đứa trẻ đã bị biến dạng,
ngay cả khi sống sót, nó cũng sẽ là một gánh
nặng cho em”
“Nhưng nó là con của tôi, khi nó đến với tôi, tôi
đã không đón nhận nó thật tốt, còn làm nó bị
thương, làm sao mà có thể trách nó được!” Tôi
ôm ngực, có chút khó thở.
Anh ta mở miệng, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi:
“Anh nói với Phó Thắng Nam rằng anh muốn anh
ta buông bỏ em, Thẩm Xuân Hinh, anh không cần
đứa bé, nếu em thích con nít, Helen sẽ sinh, anh
sẽ cấp cho cô ấy đủ tiền, để cô ấy quay về nước
Mỹ, em sẽ giữ lại đứa nhỏ, giống như Tuệ Minh, nó
cũng là con của em, phải không?”
Tôi nhìn thấy vẻ mặt anh ta có chút dữ tợn, tôi
có chút sợ hãi, từ khi nào mà anh ta trở nên cực
đoan như vậy.
Anh ta biết rằng tôi không thể có thai và
không thể có thêm con nữa, vì vậy anh ta muốn
Helen sinh một đứa con và đuổi cô ấy đi, rồi
muốn tôi ở bên cạnh anh ta. Anh ta có đứa con và
tình yêu dành cho tôi.
Tôi không khỏi cảm thấy anh ta thật đáng sợ:
“Cố Diệc Hàn, anh không nghĩ anh như vậy là quá
ích kỷ sao? Helen yêu anh nhiều hơn anh nghĩ.
Anh đã làm tổn thương cô ấy một cách vô lương
tâm, sau này anh sẽ không bao giờ gặp một ai yêu
anh như cô ấy nữa đâu”