kéo chăn che người lại.
Đã rất lâu, rất lâu rồi tôi chưa từng như vậy.
Tôi biết mình sai, nhưng tôi không có cách
nào khống chế cảm xúc của mình, thật sự không
có cách nào!
Tôi vốn cho rằng Phó Thắng Nam sẽ trực tiếp
rời đi, những không ngờ anh lại ôm tôi lên, động
tác rất nhẹ nhàng: “Chuyện đêm qua là tôi sai, tôi
không nên như vậy.”
Ôm tôi vào lòng, giọng anh khàn khàn, cố tình
nhẹ giọng xuống: “Ngoan, đừng nóng giận, chờ
em khỏe đã, nếu em còn chưa nguôi giận, thì cứ
đánh tôi thoải mái. Bây giờ ăn cơm trước, được
không?”
Dì triệu bưng đồ ăn lên, ba món mặn một món
canh: “Ông bà chủ, đồ ăn đã chuẩn bị xong!”
Phó Thẳng Nam gật đầu, cất lời: ‘Dì ra ngoài
trước đi:
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Chị Trương rời khỏi, Phó Thắng Nam ôm tôi,
nhẹ nhàng bế tôi lên, đi tới bên bàn ăn.
Anh đặt tôi ngồi lên đùi anh, tôi không đi giày,
anh để chân tôi đặt lên chân anh.
Dáng vẻ này hơi giống dỗ dành trẻ con: “Chị
Trương hôm nay làm đồ ăn thơm lắm, em nếm
thử xem”
Anh thật sự sẽ không dỗ dành, gắp đồ ăn lên
tận miệng tôi, lên tiếng: “Ngoan, ăn một miếng!”
Tôi nhắm mắt, tránh khỏi hành động của anh,
nói: “Em tự ăn!”
“Tôi đút cho eml” Anh nhét đồ ăn vào miệng
tôi, tôi thấy phát phiền ra, tránh anh, nói: ‘Để em tự
ăn!”
Nói xong liền cầm lấy chiếc đũa, trượt xuống
†ừ trên người anh, dịch tới trên sô pha.
Tuy chưa ăn bữa sáng, nhưng tôi không hề
đói bụng, ăn một lúc liên không muốn ăn nữa.
Phó Thắng Nam nhìn tôi, nhíu mày: “Ăn hết
cơm, không được để thừa”
Tôi nhíu mày, miễn cưỡng ăn qua loa, dạ dày
khó chịu, nhìn anh nói: “Anh dọn đồ ăn xuống đi,
em muốn ngủ.
“Tôi ngủ cùng eml” Anh nhấn chuông, dì Triệu
đi vào thu dọn bàn ăn.
Tôi nhìn Phó Thắng Nam, hơi bực bội: “Phó
Thắng Nam, em muốn ngủ một mình”
Anh nhíu mày: “Tôi muốn ngủ cùng eml”
Nói xong, anh đứng dậy, duỗi tay ôm tôi vào
lòng.
Chịu đựng một ngày một đêm, hơn nữa lòng
còn bực bội đến cực điểm, lửa giận của tôi đột
nhiên bùng lên, hất tay anh ra hét lên: “Em nói,
em-muốn-ngủ-một-mình, anh nghe không hiểu
sao?”
Bởi vì tức giận, tôi không cẩn thận đụng đến
miệng vết thương, không khỏi hít một hơi lạnh.
Vẻ lạnh nhạt trên mặt Phó Thắng Nam nhiều
thêm sự bất đắc dĩ, nhíu mày, mạnh mẽ ôm tôi
vào lòng: “Ngoan, đừng quậy, tôi không chạm vào
em, cũng không làm ảnh hưởng em nghỉ ngơi.”
“Cút!” Tôi giơ tay đẩy anh, tức giận không hề
vơi bớt.
Anh mím môi, con ngươi đen láy lộ ra một
chút lạnh lùng: “Nếu đau quá thì chúng ta đến
bệnh viện khám xem”
“Không đi!” Tôi cảm thấy mình sắp bị Phó
Thắng Nam ép điên rồi.
Anh bế tôi lên, đi thẳng xuống dưới nhà, tôi
sắp bùng nổ đến nơi: “Phó Thắng Nam, anh thấy
ai vì loại chuyện này mà đi bệnh viện chưa? Anh
muốn em nói thế nào với bác sĩ? Nói anh bạo
hành chắc?”
Anh nhấp môi: “Không đi cũng được, tôi cho
em uống thuốc, sau đó chúng ta đi nghỉ ngơi.”
“Đồ điên!” Tôi không muốn nói chuyện với anh
nưa.
Thấy tôi không phản đối, anh quay về phòng
ngủ, đặt tôi lên giường, thoa thuốc cho tôi.
Động tác rất nhẹ, thấy tôi nhíu mày, anh cất
lời: “Về sau tôi sẽ cố gắng hết sức khống chế bản
thân, sẽ không thế này nữa”
Tôi không nói, nhắm mắt nằm xuống.
Thoa thuốc xong, anh đứng dậy, cởi áo khoác
nằm xuống bên cạnh tôi, mùi thuốc lá khiến tôi
thấy hơi bực bội.
“Phó Thắng Nam, cách xa em một chút, em
không thích mùi thuốc lá!” Tôi đẩy anh, dịch tới
một góc khác của giường.
Anh hơi cứng đờ, đứng dậy, tôi vốn tưởng anh
sẽ ra ngoài, không ngờ anh lại vào phòng tắm tắm
rửa.
Không lâu sau, anh ra ngoài, lau khô nước
trên tóc, một lần nữa nằm xuống, ôm tôi nói: ‘Em
thử ngửi lại xem, hết mùi thuốc lá rồi.”
Tôi mím môi không nói nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Nhưng thử cách nào cũng không ngủ được,
lăn qua lăn lại vài lần, tôi vẫn trằn trọc.
Tôi đột nhiên ngồi dậy từ trên giường, anh
ngẩn người, tưởng trên người mình vẫn còn ám
mùi thuốc: “Tôi đi tắm thêm lần nữa””
Tôi không đáp, xuống giường tìm một lúc,
phát hiện không thấy thuốc ngủ mang tới lần
trước.
Tôi nhìn về phía Phó Thắng Nam, đôi mắt u
ám: “Thuốc đâu?”
Anh hơi híp mắt: “Thuốc gì?”
Tôi càng tức giận, hất đổ bình hoa sứ men
xanh trên nóc tủ xuống: “Thuốc ngủ, Phó Thắng
Nam, em muốn thuốc ngủ! Anh để đâu rồi?”
Anh nhìn tôi, giọng trâm xuống: “Em muốn
thuốc ngủ làm gì? Thuốc đó tôi để dì Triệu cầm đi rồi.
Thấy tôi hơi nóng nảy, anh đứng dậy mặc
quần áo, nói: “Chúng ta tới bệnh viện”
Tôi đẩy anh ra: “Phó Thắng Nam, anh chỉ cần
đưa thuốc cho em là được, ok? Em chỉ muốn ngủ
yên một giấc, anh không đưa thuốc ngủ sao em
ngủ được? Bằng mọi giá phải kéo em chạy loạn
khắp mọi nơi sao?”
Dì Triệu vừa lúc đi lên, nghe thấy động tĩnh,
vội vàng nói: “Thuốc ở chỗ tôi, để tôi đi lấy, Xuân
Hinh cô đừng vội, tôi lấy ngay đây!”
Phó Thắng Nam sa sâm mặt, nhíu mày ngăn
dì Triệu: “Cô ấy uống quá nhiều sẽ bị phụ thuộc
vào nó, dì…”
“Phó Thắng Nam, anh im ngay đi!” Tôi sắp
điên rồi, nhìn dì Triệu nói: “Dì Triệu, mau lấy thuốc
cho tôi đi!”
Dì Triệu nhìn Phó Thắng Nam như dò hỏi ý
kiến.
Tôi điên lên, hét lớn: “Phó Thắng Nam, nếu
anh muốn kiểm soát tôi, vậy còn đón tôi về làm
cái gì? Tra tấn tôi, nhìn tôi đau khổ là niềm vui của
anh sao?”
Phó Thắng Nam nhíu mày, ôm tôi vào lòng dỗ
dành: “Tôi không muốn kiểm soát em, uống quá
nhiều thuốc ngủ không tốt, em sẽ bị phụ thuộc!”
“Anh thôi ngay!” Tôi gào thét: ‘Không cho tôi
ngủ thì đưa tôi đến chỗ Cố Diệc Hàn, đừng ở đây
tra tấn tôi nữa!”
“Thẩm Xuân Hinh!” Anh giận đỏ mắt, thấy tôi
cố chấp, cảm xúc cũng không ổn, anh nhìn về
phía dì Triệu: “Đi lấy thuốc!”
Dì Triệu vội vội vàng vàng ra khỏi phòng ngủ,
không lâu sau đã quay trở lại.
Bà chỉ lấy một viên, nhưng với tôi vậy cũng đủ
rồi. Vội đoạt lấy viên thuốc, nuốt xuống, sau đó
đẩy Phó Thắng Nam ra, đi về nằm lại lên giường.
Phó Thắng Nam dường như cũng phát hiện ra
tôi có vấn đề, thấy tôi nằm trên giường, nhìn dì
Triệu nhỏ giọng nói: “Dì gọi điện thoại kêu Trịnh
Tuấn Anh tới đây một chuyến.”
Dì Triệu đáp lại, sau đó ra ngoài.
Uống thuốc xong, tôi bình tĩnh lại, không lâu
sau đã chìm vào giấc ngủ.
Nhưng ngủ không sâu, dưới sự can thiệp của
thuốc, tôi vẫn có cảm giác với động tĩnh bên
ngoài.
Thời điểm Trịnh Tuấn Anh tới, tôi vẫn cảm
thấy được, nghe được tiếng hai người nói chuyện.
Nhưng do thuốc ảnh hưởng, tôi không tài nào
mở mắt ra nổi.
Mơ màng nghe đối thoại của hai người, Trịnh
Tuấn Anh hình như nhận thấy tôi có dấu hiệu trâm
cảm.
Anh ta viết cho Phó Thắng Nam một đơn
thuốc: “Khả năng bệnh của cô ấy đã tới mức độ
nghiêm trọng, chỉ yên tâm khi ở hoàn cảnh vô
cùng khắc nghiệt với mình. Còn nữa, đừng cho
rằng cô ấy là người ngốc tâm trí không ổn định,
bất cứ lúc nào cô ấy cũng có thể ra tay với bản
thân mình. Cơ thể cô ấy ở thời điểm chịu thương
tổn sẽ làm ra các hành vi cực đoan, hơn nữa còn
không có dấu hiệu, phản ứng hôm nay xem như
còn tốt, ít nhất cô ấy nguyện ý bộc lộ cảm xúc với
cậu. Một khi cảm xúc của cô ấy không biểu hiện
ra, thì trong tình trạng này nội tâm của cô ấy đã
cảm thấy sự tồn tại của mình không có ý nghĩa gì
nữa, lúc nào cũng muốn tự sát. Trong khoảng thời
gian này chú ý đừng gây ra thương tổn gì cho cô
ấy, cố gắng giữ cho tâm trạng cô ấy được vui vẻ thoải mái”