Mục lục
Vợ yêu, anh muốn tái hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Hạnh Nguyên và Lâm Uyên đều



bị thương, đều đã bị chịu trừng phạt,



nhưng dường như tôi vẫn không có cách



nào cảm thấy vui lên được, thậm chí còn



cảm thấy mình đã mất di rất nhiều thứ.



Căn biệt thự to như vậy, vốn dĩ ban



đầu chỉ có vài người ở, Phó Thắng Nam đi



rồi, dì Triệu cũng không ở lại, vì vậy lúc này



cả căn nhà yên tĩnh vắng vẻ như một ngôi



mộ bị bỏ hoang vậy.



Ngoài cửa sồ là tiếng gió Đông Bắc



đang rít gào từng đợt, cuối năm tuyết rơi



rất nhiều, còn dày đặc hơn trong tường



tượng. Cùng với gió lạnh, tiếng bông tuyết



rơi xuống đất nghe vô cùng rõ ràng.



Tôi không tài nào chợp mắt được, đầu



óc ong ong khó chịu. Tôi bật dậy đứng lên,



ngồi trên giường mỡ máy tính ra chuẩn bị



xem một bộ phim kinh dị.



Khi Thẩm Minh Thành gọi điện thoại



tới đã là hai giờ sáng, tôi nghe điện thoại,



anh ấy liền mờ miệng nói: “Em và Phó



Thắng Nam cãi nhau à?”



Tôi nhìn chằm chằm vào hình ảnh mơ




VietWriter cập nhật nhanh nhất.


hồ ð trên màn hình máy tính, thuận tiện trả



lời: “Cãi nhau mấy ngày rồi, làm sao vậy?”



“Không có gì. Anh đang quầy ở quán



bar Hoàng Gia thì nhìn thấy anh ta. Nửa



đêm nửa hôm anh ta không ở bên cạnh em



lại ra ngoài tụ tập ăn chơi là như thế nào



hả?” Lời nói của Thẩm Minh Thành làm tôi



không khỏi bật cười.



“Anh thật sự càng ngày càng giống bộ



dạng anh trai rồi đó, ngay cả cuộc sống



hôn nhân của em anh cũng bắt đầu lo lắng rồi.



Anh ấy “A“ một tiếng, tức giận nói:



“Đừng có trêu chọc anh nữa. Người đàn



ông của em bây gið đang ôm người phụ nữ



khác kìa, không biết đang làm gì nữa? Em



không nóng nảy sao?”



Phim truyền hình quả nhiên không tệ



chút nào, tôi xem hăng say, thay đổi tư thế



ngồi, mờ miệng nói: “Anh ấy đã là người



trường thành rồi, không phải là trẻ con lên



ba nữa. Nếu như là vì cãi nhau tâm tình



không vui mà đi ra ngoài ăn chơi thác loạn



như thế, em có thể quan tâm được một lúc



nhưng cũng không thề quan tâm được cả



đời được. Em không thể một ngày hai tư



tiếng lúc nào cũng ở bên cạnh anh ấy



được”



Nếu là trước đây, tôi có thể sẽ cảm



thấy khó chịu hoặc tủi thân, nhưng bây giờ



nghĩ lại hình như trở nên thoải mái hơn



nhiều rồi. Tôi làm tốt vai trò của một người



vợ rồi, còn chuyện của anh dường như



cũng không liên quan đến tôi lắm.



Có thể đi được đến cuối cùng đương



nhiên là tốt nhất, nhưng nếu không thể đi



cùng nhau đến cuối cùng thì cả đời này tôi



cũng không phải là chết vì đói. Dù có như



thế nào thì cũng vượt qua được thôi, cái



tuổi mà coi tình yêu là tất cả đã trôi qua lâu



rồi.



“Được rồi.”



Anh ấy dừng lại một chút rồi nói tiếp:



“Khuya như vậy rồi mà vẫn chưa đi ngủ,



không ngủ được à? Có muốn ra ngoài



uống cùng anh không?”



Tôi chống cằm tiếp tục nhìn màn hình



máy tính, lười biếng nói: “Em đã xem hai



tập phim truyền hình rồi, đầu óc tự nhiên



đau quá. Thầm Minh Thành, hình như bệnh



của em lại nghiêm trọng hơn rồi.”



Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc



mới có tiếng nói phát đến: “Anh qua đó



đón em”







Nói xong anh ấy liền cúp điện thoại.



Tôi nhìn chằm chằm hình ảnh trên



màn hình máy tính, trong lòng vẫn có chút



khó chịu. Đó là một sự khó chịu kỳ là, cơn



khó chịu đó đang tra tấn tôi. Tôi sẽ không



khóc, nhưng loại cảm giác này còn khó



chịu hơn khóc.



Chuyện gì cũng không khiến tôi cảm



thấy có hứng thú nổi, thậm chí đôi khi tôi



tuyệt vọng muốn tự sát.



Tôi không biết bản thân đã thành cái



gì rồi.



Nửa tiếng sau Thẩm Minh Thành đến



nơi, xe dừng ở dưới lầu, nhấn còi xe liên



tục.



Tôi đứng ở ban công nhìn anh ấy,



trông thấy anh ấy đang ở trong xe vươn



đầu ra nói: “Xuống đây đi, anh đưa em đi



lượn một vòng.”



Sau khi thay quần áo xong, tôi đi



xuống tầng, lên xe.



Anh ấy khởi động xe, nhìn tôi nói:



“Muốn đi uống rượu không?”



Tôi gật đầu cười đáp: “Được.”



“Sau này em có dự định gì?” Anh ấy



mờ miệng, phóng xe đi thật nhanh.



Tôi suy nghĩ một lúc, nhất thời không



thể nghĩ ra bản thân có dự định gì không,



có chút bất đắc dĩ nói: “Không biết nữa.



Suy nghĩ kĩ thì hình như bây giờ em không



hề có bất kì mục tiêu nào để theo đuổi cả.



Đối với tình yêu đã không còn hi vọng,



đối với cuộc sống cũng không có khát



vọng gì cả. Những ngày tháng về sau có lẽ



sẽ trống rỗng rồi.



Anh ấy liếc xéo tôi rồi nói: “Có muốn



quay về Hoàng An một chuyến không?”



Tôi sửng sốt, nhìn anh ấy nói: “Không



phải Hoàng An đã bị phá bỏ rồi sao?”



Còn nhớ con hẻm ở chỗ đó rõ là nhỏ,



chủ đầu tư có lẽ rất thích không khí ở đó



nên định xây một khu biệt thự ngay tại nơi



đó.



Anh ấy gật đầu đáp: “Mọi thứ khác



đều đã bị phá bỏ rồi nhưng ngôi nhà cũ



của chúng ta thì vẫn chưa bị phá bỏ, nó



vẫn được bảo quản tốt.”



“Là vì không chịu di dời sao?”



Anh ấy cười nói: “Có thể coi là như



vậy”



Tôi sẽ không hỏi anh ấy điều gì nữa,



với khả năng của anh ấy hiện giờ thì việc



muốn giữ lại mấy trăm mét vuông là điều



không hề khó khăn.



Sau khi suy nghĩ tôi lại hỏi: “Hay là đợi



đến năm sau thì đi? Sau tháng ba bắn



pháo hoa thì mang theo Tuệ Minh đi cùng



luôn”



Anh ấy cau mày: “Tuệ Minh?”



“Con gái của Vũ Linh” Tôi trả lời.



Anh ấy sững người một lúc rồi im lặng,



không tiếp tục chất vấn nữa.



Quán bar Hoàng Gia.



Thẩm Minh Thành ném chìa khóa xe



cho người bên cạnh trong bãi đậu xe nói:



“Tí nữa lên đấy chơi cho đã đi!”



Tôi buồn cười nói: “Chơi như thế nào?



Chẳng lẽ anh định kiếm cho em vài cậu



chủ nhiều tiền chơi với em ư?”



Anh ấy thờ dài nói: “Khá lắm à nha, chỉ



biết cậu chủ này cậu chủ nọ thôi, anh chơi



cùng với em không được chắc?”



“Đi thôi“ Dù sao đến cũng đến rồi,



không đi vào thì không ra thề thống gì.



Bình thường tôi rất ít uống rượu, đêm



nay Thẩm Minh Thành dẫn tôi đến nơi này



là vì biết tâm trạng tôi không được tốt nên



muốn đưa tôi ra ngoài trút bỏ bớt cảm xúc







buồn trong lòng.



Không còn phòng đề thuê, chúng tôi



đành đặt bàn ð sảnh lớn. Anh ấy rót rượu,



nhìn tôi nói: “Nếu như bây giờ em sống



không vui thì ly hôn đi. Tài sản của nhà họ



Thẩm cũng không ít hơn nhà họ Phó, vẫn



có thề đủ cho em tiêu xài hoang phí”



Tôi bật cười, lâu lắm rồi mới đụng đến



một ly cocktail, cảm giác vô cùng sảng



khoái.



“Ánh mắt nào của anh nhìn ra em



không vui vẻ hả?”



Tôi nheo mắt, chống cằm nhìn người



đẹp đang múa trên sân khấu, nói với Thẩm



Minh Thành: “Mọi chuyện đều rất thuận lợi,



em còn có gì không vui cơ chứ?”



Anh ấy không uống rượu mà chỉ ngồi



yên nhìn tôi với ánh mắt thương hại: “Thẩm



Xuân Hinh, hứa với anh một chuyện, sau



này cho dù có xảy ra chuyện gì thì anh vẫn



mãi là anh trai của em, đừng…”



Câu nói tiếp theo, anh ấy không nói ra,



nhưng trong đáy mắt có chút buồn.



Tôi thờ dài, cảm thấy anh ấy có rất



nhiều điều giấu kín trong lòng không muốn



nói với tôi.



Nhưng cho dù tôi hỏi thì anh ấy cũng



sẽ không nói.



Khi tâm trạng không tốt đi uống rượu



thực sự không phải là chuyện tốt, bởi vì chỉ



cần uống vài ly là sẽ say khướt đến mức



người thân cũng không nhận ra.



“Bốp!“ Bỗng người phụ nữ ngồi ở bàn



bên cạnh bị một người đàn ông trung niên



tát một cái ngã xuống đất.



Cà tôi và Thầm Minh Thành đều nhìn



sang, thấy người phụ nữ đang nằm trên



mặt đất, trên khuôn mặt xinh đẹp đã bắt



đầu sưng đỏ.



“Mẹ mày đi chết đi, làm ông mày tụt



hết cả hứng” Người đàn ông trung niên



tức giận còn đá mạnh vào bụng dưới của



người phụ nữ.



Cảnh tượng trước mắt thực sự quá



chướng mắt, tôi đập mạnh chiếc cốc trong



tay xuống đất làm trúng vào chân của tên



đàn ông to béo đó.



Gã đàn ông đó đau đớn hét lên: “Ai?



Ai động vào tao?”



“Là tôi.” Lời này không phải tôi nói, mà



là Thầm Minh Thành.



Anh ấy đứng dậy, một tay đút vào túi,



bộ dạng chán ghét nhìn người đàn ông,



sau đó nói: “Bề ngoài trông không giống



người không nói làm gì, nhưng sao đến



hành động cũng không giống người vậy



hả? Từ lúc nào Quán bar Hoàng Gia để



ngay cả một con chó cũng có thề vào đây



vậy?”



Quản lí quán bar nghe thấy động tĩnh



liền chạy tới, nhìn thấy Thẩm Minh Thành



thì cười nói xin lỗi: “Anh Thẩm, thật sự xin



lỗi anh vì giữa chừng đã làm mất hứng của



anh. Hay là tôi dẫn anh lên tầng hai chơi



tiếp được không?”



Thẩm Minh Thành liếc nhìn anh ta một



cái, ôn hòa nói: “Tôi thích ð chỗ này chơi



thôi đấy, làm sao không? Ö đây có một



con chó, lập tức đuồi con chó này ra ngoài



cho tôi.”



Sắc mặt của quản lí lập tức biến sắc,



anh ta quay đầu nhìn người đàn ông to béo



bên cạnh nói: “Anh này, thực sự xin lỗi, chỗ



chúng tôi có quy tắc riêng của chúng tôi, ở



đây không cho phép làm phiền hay ảnh



hường đến người khác.”



Việc này dùng giọng điệu lễ phép nói có hợp lý không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK