“Sắp xếp tìm cho cô ấy một cái khách sạn hoặc cậu nghĩ cách nào đó đưa cô ấy về nhà đi” Phó Thắng Nam nói với Trần Văn Nghĩa rồi kéo tôi từ dưới đất đứng dậy để đi theo anh.
Tôi hơi ngỡ ngàng nhưng cũng đi theo sau, tôi nói: “Phó Thắng Nam, anh làm cái gì vậy?” Phó Thắng Nam không trả lời lấy một câu mà cứ thế đẩy tôi vào bên trong xe. Khởi động xe xong, anh lập tức tăng ga phóng vụt đi.
Cửa kính xe để mở, gió lạnh luồn vào bên trong. Gió càng thổi, tôi càng cảm thấy nôn nao buồn nôn.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Bụng tôi vô cùng khó chịu, tôi nôn khan mấy lần, tôi kéo tay áo của Phó Thắng Nam bảo anh dừng xe lại. Xe vừa dừng lại, tôi lập tức xuống xe, đứng dựa vào bồn hoa bên đường nôn khan.
Một chai nước xuất hiện trước mặt tôi, tôi nhận lấy và súc miệng. Một giọng nói có vẻ bất lực truyền đến bên tai tôi: “Còn khó chịu nữa không?” Tôi lắc đầu, đầu tôi quay mòng mòng làm tôi rất khó chịu. Tôi định đứng dậy nhưng đã bị anh ôm chặt lấy, trong tiềm thức mơ màng tôi vẫn muốn đẩy anh ra.
Giày vò cả một ngày, bây giờ men rượu xông lên làm tôi không có sức lực để chống đỡ nữa. Tôi nửa nhắm nửa mở mắt, để mặc cho anh ôm.
Sau đó tôi được đưa lên xe. Tôi dựa vào xe, không muốn cử động. Kính xe được kéo lên, tôi khó khăn nhắm mắt lại, chỉ qua một lúc là tôi đã mơ màng thiếp đi.
Khi tỉnh lại, tôi đã thấy mình đang năm trên giường của khách sạn, trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy ào ào.
Tôi thả lỏng người một chút, đầu tôi đang hơi nhức, cơ thể tôi đang mất tự chủ. Tôi biết Phó Thắng Nam đưa mình tới đây nên cũng không quá lo lắng.
Tôi định ngồi dậy chuẩn bị đi nhưng loay hoay một hồi, tôi thấy cơ thể mình vẫn không có sức lực, đầu tôi choáng váng tới mức khó chịu.
Tôi phát hiện ra, mỗi lần tôi uống rượu xong, đầu óc tôi đều vô cùng tỉnh táo nhưng cơ thể thì lại hơi bị mất khống chế.
Cánh cửa phòng tắm mở ra, Phó Thắng Nam cuốn một chiếc khăn tắm quanh eo, nửa thân trên rắn chắc vẫn còn dính những giọt nước. Thấy tôi tỉnh rồi, anh thờ ơ nhìn qua một cái rồi hỏi: “Tỉnh rồi à?” Tôi gật đầu, tôi nằm trên giường định kéo chăn ra thì phát hiện quần áo của mình đã bị cởi sạch.
Tôi mở to mắt, nhìn chăm chằm Phó Thắng Nam, tức giận nói: “Phó Thắng Nam, anh là đồ vô sỉ, anh biết rõ là tôi uống say mà anh còn…” Ánh mắt của Phó Thắng Nam nhìn sang chỗ tôi, anh nhướn mày: “Anh còn làm sao?” Tôi ngơ ngác, nhìn biểu cảm trên mặt Phó Thắng Nam tôi bắt đầu có chút không chắc chắn, anh ta rốt cuộc đã làm chuyện kia với mình chưa.
Tôi ngớ người ra một lát rồi hỏi: “Anh đã làm chuyện kia với tôi chưa?” Phó Thắng Nam lấy khăn bông lau nước trên tóc, rồi lại nhướn mày hỏi: “Chuyện kia?” Tôi…
Rõ ràng là Phó Thắng Nam biết rõ tôi đang muốn nói tới chuyện gì nhưng vẫn cố tình giả vờ.
Thấy Phó Thắng Nam phản ứng như vậy, tôi không nói nữa mà lấy chăn quấn quanh người, hỏi: “Quần áo của tôi đâu?” Động tác lau tóc của Phó Thắng Nam dừng lại, anh ta nhìn sang tôi và nói bằng giọng lạnh nhạt thường thấy: “Đáng ra em nên hỏi quần áo của anh đâu chứ?” “Thế quần áo của anh đâu?” Trong phòng mùi rượu rất nồng, quần áo của tôi và Phó Thắng Nam đều không còn, tôi bắt đầu có chút không chắc chắn, có phải lúc vừa rồi tôi đã làm gì rồi không? Phó Thắng Nam để khăn bông sang một bên, rồi ghé sát vào người tôi, anh ta chau mày, cao giọng nói: “Quần áo trên người anh được may riêng, cả bộ là 630 triệu, thêm phí tổn thất tinh thần là 7 tỷ. Em định xử lý thế nào?” “Cái gì?” Tôi ngơ người ra không hiểu gì, 200 vạn gì ở đây? “Em nôn hết lên người anh, em quên chuyện đó rồi à? Có cần anh check lại camera không?” Một mùi hương của riêng Phó Thắng Nam đang bao trùm quanh người tôi, vừa quen thuộc mà vừa bá đạo.
Trong tiềm thức, tôi muốn chạy trốn nhưng tôi đã bị anh ta dồn vào trong góc, không thể trốn đi đâu được nữa.
“Tôi lại nôn à?” Lúc ở trên xe, dạ dày tôi có hơi khó chịu nhưng sau đó tôi ngủ mất nên tôi hoàn toàn không có ấn tượng gì về chuyện này.
Phó Thắng Nam không nói gì mà chỉ nhướng mày, vẻ mặt anh ta đem theo vẻ tự cao tự đại khó nói thành lời.
Có thể là vì tôi ngủ quên hoặc cũng có thể là vì tôi nôn trong lúc tôi say quá. Tôi không chắc chắn chuyện này lắm nhưng thấy quần áo của tôi và Phó Thắng Nam cũng không ở trong phòng thì tôi nghĩ chắc anh ta cũng không đến mức phải lừa tôi chứ.
Cuộc nói chuyện ngừng lại một chút, tôi nhìn Phó Thắng Nam đau khổ rồi nói: “Sao phí tổn thất tinh thần lại nhiều như vậy?” Về chuyện quần áo, tôi biết quần áo của Phó Thắng Nam là loại đặt may riêng, tất cả đều là của những thương hiệu lớn. Chỗ quần áo bị tôi nôn vào, Phó Thắng Nam nhất định sẽ không mặc lại nữa, nhưng còn phí tổn thất tinh thần kia có vẻ hơi lố quá rồi.
Phó Thắng Nam nhướn mày, ánh mắt lạnh lùng: “Một cái hội nghị của anh cũng có giá mấy tỷ rồi, em nghĩ anh tính đắt cho em sao?” Tôi? “Nhưng tôi cũng không biết chuyện anh đang họp, cũng không biết là anh sẽ tới. Với cả người gọi anh tới cũng không phải là tôi..” Càng về cuối, tôi nói càng nhỏ.
Tiền lương một tháng của tôi chỉ có mấy chục triệu, tôi lấy đâu ra 7 tỷ để đền cho Phó Thắng Nam.
Phó Thắng Nam hừ một tiếng: “Em nói như vậy có nghĩa là anh không nên lưu số điện thoại của em trong điện thoại? Về sau anh cũng không nên nghe điện thoại của em đúng không?” Tôi cúi đầu, nói nhỏ: “Tôi cũng đâu bắt anh phải nghe” Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh Phó Thắng Nam ôm Chu Nhiên An lúc buổi trưa, tôi không kìm được sự ghen tuông trong lòng, nói: “Cũng đúng, tôi cắt ngang chuyện tốt của anh và mỹ nữ lúc nửa đêm. Đúng là tôi không nên gọi anh tới” “Thẩm Xuân Hinh, trong đầu em toàn là bã đậu đấy à?” Phó Thắng Nam đấu khẩu lại với tôi.
Tôi chau mày nhìn Phó Thắng Nam. Có lẽ vì uống rượu vào nên những nỗi uất ức trong lòng tôi cũng tuôn trào ra: “Đúng đấy, trong đầu tôi chỉ có bã đậu thôi. Còn trong đầu của Chu Nhiên An kia là vàng, là bạc. Cô ta thông minh, xinh đẹp, vừa có tài lại vừa có sắc. Cô ta cái gì cũng tốt, còn tôi cái gì cũng không tốt. Tôi không xứng với anh, anh đi tìm cô ta đi, tôi cũng đâu bảo anh phải tới.
Nói xong, tôi đau lòng, cúi đầu nghẹn nước mắt. Tất cả mọi người đều trách tôi, trách tôi đẩy Phó Thắng Nam ra xa, trách tôi không biết tốt xấu.
Nhưng ngay từ đầu người bị thương là tôi, người mất đi con cũng là tôi. Oán hận, uất ức, tất cả những mâu thuẫn cũng đều do một mình tôi phải chịu.
Tôi ngồi ngơ người ra, tránh ánh mắt của Phó Thắng Nam nhưng anh lại nâng cằm tôi lên, để tôi nhìn thẳng vào mắt anh: “Sao em phải lấy cô ta ra để kích anh. Em biết rõ anh và cô ta không có gì với nhau nhưng em lại một lòng muốn đẩy anh ra.
Tôi chỉ thành toàn cho tâm nguyện của em thôi, không phải bây giờ em nên vui mừng à? Sao lại thành là em trách móc anh thế này? Rào cản trong lòng em không vượt qua được thì anh đợi, anh cho em thời gian. Thời gian cùng lắm cũng chỉ là một đời thôi, anh đợi được. Nếu cả đời em cũng không quên được thì anh cứ đợi như thế cũng không sao.” “Tôi không bắt anh đợi” Tôi nhìn Phó Thắng Nam rồi nói, mắt tôi đỏ lên: “Tôi nói rồi, tôi không cần anh đợi. Đúng, đúng là tôi đã đẩy anh về phía Chu Nhiên An, trong lòng tôi cũng không vui.
Nhưng rồi sao chứ? Thời gian là liều thuốc tốt nhất. Tôi chỉ lo đến khi tôi tìm được một người sẵn sàng bảo vệ tôi thì tôi lại dính líu, lại bị những chuyện này ảnh hưởng. Thế nên tôi mới đẩy anh cho cô ta, như thế có gì không tốt sao?” “Sau này chúng ta sẽ tìm được người hợp với mình nhất, tốt nhất chúng ta không ai nên làm ảnh hưởng tới ai nữa. Cuộc điện thoại tối nay anh biết rõ không phải là do tôi gọi, tôi cũng không hy vọng gì là anh sẽ tới, việc tôi nôn lên người anh cũng không phải là do tôi cố ý. Anh bắt tôi đền tiền thì tôi đương nhiên phải chịu, nhưng anh nói lên tới tận 7 tỷ.
Phó Thắng Nam, anh việc gì phải chèn ép tôi như vậy? Anh cũng từng nói, chúng ta là vợ chồng nhiều năm như vậy rồi, nếu chúng ta có ly hôn thì tôi cũng được chia một nửa tài sản chung. Tôi không cần một đồng nào của nhà họ Phó các anh. Về chuyện của Hạ Vỹ, tôi cũng đã liên hệ với luật sư để sang tên lại cho anh rồi”