lạnh, vẫn là câu nói đó: “Cô có thể lựa chọn không
đến, nhưng, tôi không thể đảm bảo cô sẽ gặp
được con bé.”
Rõ ràng, là uy hiếp.
Tôi đang nghĩ, Trịnh Tuấn Anh rốt cuộc là
người như thế nào? Bao nhiêu năm như vậy, anh
ta tốt hay xấu, tôi vẫn không thể phân biệt rõ ràng.
Thật ngốc, con người sao có thể dễ dàng
phân biệt tốt xấu chứ?
Bỏ đi!
Trả tiền xong, tôi xuống xe, tài xế xe có chút lo
lảng, thật sự không yên tâm nói: “Cô gái, cô như
vậy không an toàn đâu!”
Tôi gật đầu, bật ô lên, nhìn nhìn anh ta nói:
“Lát nữa trên đường quay về, anh thuận tiên giúp
tôi báo cảnh sát đi”
Đối với Trịnh Tuấn Anh, tôi thật sự không cách
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
nào nghĩ ra anh ta muốn gì.
Tài xế nhìn tôi, có chút bối rối, nhưng vẫn là lái
xe rời đi.
Cầm chiếc ô bước vào công xưởng, con
đường bùn đất lưu lại vết chân nông sâu, nhìn có
chút hỗn loạn.
Mặc dù công xưởng khá trống trải, nhưng may
là tôi đã đến đây một lần, không có cảm giác kinh
khủng nữa.
Vì trực tiếp đi vào công xưởng, quả nhiên nhìn
thấy Trịnh Tuấn Anh, nhưng không thấy Tuệ Minh.
Bốn mắt nhìn nhau, anh ta cười lạnh: “Gan cô
cũng lớn đấy!”
Tôi nhìn anh ta, lòng nghĩ, rốt cuộc nội tâm
người đàn ông này như thế nào, rốt cuộc thái độ
của anh ta đối với Phó Thẳng Nam ra sao?
“Muốn mưu sát sao?” Tôi nhìn anh bằng ánh mắt
sợ hãi giống như trong tưởng tượng, chỉ là có chút
nghi hoặc.
Anh ta nhìn tôi, ngồi trên ghế tựa cũ có chút
thảnh thơi, nhìn tôi nói: “Cô không sợ sao?”
Tôi hỏi lại: “Tôi nên à?”
Anh ta nhướng máy, lại có chút sâu xa mà hỏi:
“Không hỏi về Tuệ Minh sao?”
Tôi mở miệng: “Tuệ Minh đâu?”
Đại khái là anh ta cảm thấy câu trả lời của tôi
quá đơn giản, có phần không thú vị, nhìn tôi nói:
“Không định hỏi tại sao ư?”
Tôi mở miệng: “Tại sao?”
Anh ta nhìn tôi, có chút bực bội cùng mất vui
rồi: “Thẩm Xuân Hinh, Phó Thẳng Nam thích cô ở
điểm nào vậy?”
Tôi mím môi, không nói gì nữa.
Trong lòng tính toán, nếu tôi chết ở đây, rốt
cuộc khả năng được người ta phát hiện thi thể có
cao không?
Đổi cách nói khác, tôi chết mấy ngày thì mới
được người ta phát hiện.
Thấy tôi ngẩn người nhìn xung quanh, anh ta
nghịch nghịch điện thoại, giống như đang nói
chuyện với bản thân mình vậy: “Tuệ Minh rất an
toàn, chỉ là Lâm Diên đưa con bé đến một nơi
khác thôi, cho nên cô không cần lo lắng”
Tôi gật đầu nhìn anh ta, không khỏi cảm thán:
“Anh diễn tốt thật đấy”
Lúc vừa gặp anh ta, tôi thật sự tưởng rằng
Tuệ Minh đi lạc rồi.
Anh ta nhướng mày, khóe miệng nhếch lên:
“Cảm ơn, nếu không giống một chút, cô cũng sẽ
không tin được, không phải sao?”
Tôi nhìn anh ta, không nói gì, chung quy cũng
là con ruột anh ta, anh ta không đến mức lấy
mạng của Tuệ Minh.
Tôi dứt khoát đợi anh ta, muốn xem xem tiếp
theo anh ta định làm gì?
Im lặng một lúc, anh ta nói: “Năm đó khi cô ấy
nhảy lầu, trên mặt có vết sẹo, không bằng cô bắt
chước một chút đi?”
Tôi mím môi, lòng nghĩ, người nhảy lầu trong
miệng anh ta là ai nhỉ?
Thấy tôi không chút động tĩnh, anh ta nhấc
tay, chỉ chỉ vào mấy cái lọ trông giống lọ truyền
nước trên cái bàn cũ, nhìn tôi rồi nói: “Cô tự làm đi”
Tôi nhìn nhìn, quay đầu nhìn anh ta nói: “Axit sunfuric?”
Anh ta gật đầu, thái độ bình tĩnh: “Có lẽ sẽ hơi
đau, nhưng chịu đựng một chút là sẽ qua thôi.”
Tôi không động đậy, chỉ nhìn anh ta.
Anh ta im lặng một lúc, dừng một chút rồi nói:
“Lúc chúng tôi quen nhau, cô ấy mới mười bảy
tuổi, lúc rời đi lại đang ở độ tuổi rực rỡ nhất, tôi
không làm khó cô, cô tự mình làm đi.”
Tôi nhìn anh ta, mở miệng hỏi: “Ít nhất anh
phải cho tôi biết, cô ấy là ai, tại sao anh lại chọn
tôi”
Anh ta nâng mắt nhìn tôi, ánh mắt bình lặng,
vô cùng bình lặng, tới mức có chút vô tình cùng
tàn khốc: “Phó Nam Oanh, em họ Phó Thắng
Nam, Thẩm Xuân Hinh, tôi vốn không muốn làm
tổn thương cô, nhưng tim con người là một cái
hang sâu, một khi đã chôn giấu ác quỷ, cho dù có
nhẫn nại đến đâu cũng sẽ chết người”
“Cho nên, tôi liền trở thành vật hy sinh giữa
các người sao?” Tôi không hiểu được ác quỷ trong
tim anh ta, nhìn anh ta có chút không thể tin nổi.
Anh ta nghịch điện thoại trong tay, hơi hơi hé
miệng: “Không thể coi là vật hy sinh được, cô chỉ
là được Phó Thắng Nam yêu thương mà thôi, tôi
và cậu ta vẫn là bạn, chỉ là vì công bằng, thứ tôi
mất đi, cậu ta cũng phải mất đi, nếu không có sự
thấu hiểu nhau, cậu ta sẽ không thể biết cảm giác
mất đi người yêu là như thế nào.”
Tôi nhìn anh ta, thực sự không thể nhìn thấu
người đàn ông này, Hoàng Nhược Vi đã nói, chú
hai Phó lúc trẻ có một người con gái, nhưng rất
lâu về trước đã bất ngờ ra đi, cho nên sau này vẫn
luôn không muốn có con.
Tôi cũng biết, Phó Thắng Nam có một người
em họ, lúc trẻ người em họ này có qua lại với
Trịnh Tuấn Anh.
Những những quá khứ này, tôi chưa từng
tham gia vào, tự nhiên cũng không biết rốt cuộc là
một quá khứ như thế nào.
Tôi không biết rốt cuộc cảm xúc của anh ta
với Phó Thắng Nam là gì, nhưng tôi biết, anh ta
bước đến bước này, có lẽ tim đã sớm mục rữa rồi.
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt thương hại mang
theo vài phần tình cảm phức tạp: “Có những lúc,
tôi vẫn cảm thấy cô cùng cô ấy rất giống nhau, lúc
cô đưa quần áo cho tôi ở trên chung cư Sơn Thủy,
tôi đã nhìn thấy bóng hình cô ấy trên người cô, hai
người đều vô cùng lương thiện, sau này, tôi muốn
giúp cô rời khỏi Phó Thắng Nam, như vậy cô sẽ
được tự do, tại sao lúc đó cô không rời khỏi cậu
ta chứ?”
Anh ta hỏi tôi, ánh mắt vô cùng thương hại, tôi
mím môi, không biết phải trả lời ra sao, dường
như anh ta cũng không có ý nghe câu trả lời của
tôi.
Nhìn tôi cười nhạt, giống như đang cười bản
thân: “Thực ra, lúc đó cô rời khỏi Phó Thẳng Nam,
có lẽ cuộc đời đã khác rồi, tôi sẽ không làm hại
cô, càng sẽ không gặp Vũ Linh, cô cũng sẽ không
cãi nhau với bố mẹ ruột đến mức này…”
Nói đến đây, anh ta nâng mắt nhìn tôi, miệng
cong lên vài phần hung dữ: “Cho nên, cô xem,
thực ra Phó Thắng Nam đáng chết đến mức nào?
Cậu ta hại người cậu ta yêu nhất, người cậu ta
thân nhất, cậu ta dựng ngọn cờ tình yêu vây xung
quanh người cậu ta, bất kể nội tâm cô tan vỡ đến
đâu, cậu ta đều sẽ nói với cô, cậu ta nhất định sẽ
bảo vệ cô, đối tốt với cô từng li từng tí, đến mức,
rõ ràng cô oán hận cậu ta, nhưng trước giờ lại
không nỡ làm tổn thương cậu ta”
Anh ta cười, ánh mắt lạnh lếo, nói: “Thẩm
Xuân Hinh, thực ra tôi với cô giống nhau, với cô là
người yêu, với tôi là người thân, cậu ta tổn thương
cô, nhưng càng yêu cô, bởi vì như vậy, cô không
muốn làm tổn thương cậu ta, thậm chí chấp nhận
đè nén mọi mâu thuẫn trong nội tâm, muốn tiếp
tục đi cùng cậu ta, tôi cũng vậy. Cậu ta gián tiếp
khiến tôi mất đi người tôi yêu nhất, khiến tôi đau
khổ không muốn sống nữa, nhưng chính cậu ta lại
kéo tôi ra khỏi địa ngục đó, tôi hận cậu ta, nhưng
lại không muốn làm tổn hại cậu ta chút nào, cô
nói, chúng ta có phức tạp không?”
Người bởi vì người, chẳng qua chỉ là bởi vì
chúng ta đều có thất tình lục dục, mà thất tình lục
dục này trước giờ đều không tồn tại riêng lẻ, luôn
xen lẫn vào nhau, hỗ trợ cho nhau.
Tôi nhìn anh ta, không nói ra là đồng tình hay
đáng thương, chỉ mở lời nói: “Cho nên, anh muốn
giết tôi, để anh ấy đau khổ sao?”
Anh ta nhìn tôi cười, gật đầu: “Ừ, cô nói đúng rồi.”
Nhìn lọ axit trên bàn, tôi nói: “Nếu tôi chết rồi,
các người nhất định sẽ trở mặt thành thù”
Anh ta gật đầu, ánh mắt bi thương: “Tôi biết,
đây là kết cục tốt nhất, sau này trở thành kẻ thù,
sẽ không phải kiêng dè nhiều như vậy nữa, ai
cũng không cần áy náy, ai cũng không cần chôn
giấu vết thương vào lòng nữa”