Mục lục
Vợ yêu, anh muốn tái hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quan sát Mạc Hạnh Nguyên buồn bã suy sụp



ngồi trên mặt đất, Phó Thẳng Nam nói: “Nể mặt



Trí Lân, cô muốn bao nhiêu tiền, tôi cũng có thể



đáp ứng cô, thế nhưng hôm nay chuyện cô làm



hại vợ tôi, tôi buộc phải truy cứu đến cùng, cô



mang theo dao, vào nhà ăn cướp, cô sẽ phải ngồi



tù nhiều nhất là ba năm, đương nhiên, cô cũng có



thể mang tiền tôi cho cô rời khỏi thành phố Giang



Ninh, đừng có xuất hiện trong cuộc sống của vợ



chồng tôi nữa”



Vạch trần động cơ giết người, sự tàn nhẫn



của Phó Thắng Nam chính là im lặng.



Mạc Hạnh Nguyên sớm đã sụp đổ, ngã xuống



đất không hề động đậy.



Trần Văn Nghĩa đã dẫn cảnh sát tới, trong biệt



thự không läp camera an ninh, trong tay Mạc



Hạnh Nguyên lại cầm con dao, nếu như để định



danh cô ta tội đột nhập vào nhà ăn cướp, với năng



lực của Phó Thẳng Nam, cô ta có thể bị lĩnh án



này thật.



Thế nhưng Phó Thắng Nam lại chẳng nói gì



cả, cảnh sát chỉ đành dẫn Mạc Hạnh Nguyên đi




VietWriter cập nhật nhanh nhất.


để tiến hành thẩm vấn.



Trên xe.



Phó Thảng Nam không nói năng gì, tôi ngơ



ngác nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trong đầu đang



nghĩ, anh ấy đến từ lúc nào? Rốt cuộc anh ấy đã



nghe được bao nhiêu điều từ cuộc nói chuyện



giữa tôi và Mạc Hạnh Nguyên?



Tôi bỗng nhiên nhớ ra, câu nói tuyệt tình mà



Phó Thẳng Nam nói với Mạc Hạnh Nguyên đó,



anh nói, vui vẻ thì có thể đưa, thế nhưng không



thể đòi.



Đúng vậy, có thể đưa, nhưng không thể đòi,



thứ tình yêu mà phải mở miệng ra đòi thì rất rẻ mạt.



Xe dừng lại ở bên đường, tôi ngây ra, quay



đầu nhìn anh: “Vẫn chưa về tới nhà sao?”



Anh gật đầu, xuống xe rồi, chiếc bóng cao lớn



của anh men theo con đường quen thuộc đi bộ



qua một giao lộ khác.



Lúc quay về, trong tay xách một hộp bánh



ngọt, giọng nói dịu dàng: “Thử chút đi”



Tôi không cầm, chỉ nhìn hộp bánh ngọt được



làm một cách tinh tế đó, có chút thất thần.



Anh nắm lấy tay tôi, giọng nói trầm thấp đầy



nam tính vang lên: “Em có thể mắng anh, nhưng



không thể im lặng”



Tay của anh rất ấm, cũng có thể do tay của tôi quá lạnh.



Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, anh lên tiếng,



giọng khàn khàn: “Cô ta không phải vào phòng để



ăn cướp, cũng không phải tự ý đột nhập nhà dân,



là em dẫn cô ta vào”



Anh nổ máy xe, đặt hộp bánh ngọt đang cầm



vào trong tay tôi, gật đầu nói: “Anh biết”



“Vì sao anh lại để cảnh sát bắt cô ta đi. Tôi



lên tiếng, không có tâm trạng để ăn uống.



Anh khẽ thở dài, lại đưa mắt nhìn tôi: “Con



người luôn phải trưởng thành, Thẩm Xuân Hinh,



anh không thể lúc nào cũng ở bên cạnh để bảo vệ



cho em, hôm nay may mà anh đến, nếu như hôm



nay anh không đến thì sao? Hậu quả sẽ như thế



nào?”



“Cô ta đâm em bị thương” Tôi thật thà đáp.



Anh cười khểnh: “Chỉ là đâm bị thương thôi sao?”



“Còn có khả năng sẽ mất mạng”



Anh thở dài: “Vì vậy, em muốn sau bốn năm



đợi em thì phần đời còn lại của anh đều dùng để



nhớ về em sao?”



Tôi im lặng.



Anh khẽ thở dài: “Chúng ta không thăm dò







bản tính con người rốt cuộc là xấu xa đến nhường



nào, nhưng anh không thể không đề phòng, chúng



ta không có cách nào để bảo đảm, nếu như lần



sau cô ta lại gây phiền phức cho em, anh có thể



kịp thời đến hay không, cũng không có cách nào



để dự liệu được những chuyện ngoài ý muốn sẽ



xảy ra sau này, vì vậy, điều anh có thể làm chính là



quyết đoán một lần”



Im lặng một hồi lâu, tôi lên tiếng rồi nhìn về



phía anh: “Tiếp theo anh tính làm gì?”



Anh nảm vô lăng xe, đôi mắt có chút lạnh lẽo:



“Một là cô ta rời khỏi Giang Ninh, không được



quay trở lại nữa, hai là anh đâm đơn kiện, để cô ta



ngồi tù ba năm”



Tôi chau mày: “Nhưng anh đã từng nghĩ, oán



hận của người ta sẽ tích tụ lại, cô ta bị oan, chúng



ta không thể bắt cô ta phải thừa nhận việc mà cô



ta không làm”



Anh quay ra nhìn tôi, vẻ mặt nghiêm túc, nói:



“Vì vậy, anh định ép cô ta rời đi.”



Tôi:…



ta không có cách nào để bảo đảm, nếu như lần



sau cô ta lại gây phiền phức cho em, anh có thể



kịp thời đến hay không, cũng không có cách nào



để dự liệu được những chuyện ngoài ý muốn sẽ



xảy ra sau này, vì vậy, điều anh có thể làm chính là



quyết đoán một lần”



Im lặng một hồi lâu, tôi lên tiếng rồi nhìn về



phía anh: “Tiếp theo anh tính làm gì?”



Anh nắm vô lăng xe, đôi mắt có chút lạnh lẽo:



“Một là cô ta rời khỏi Giang Ninh, không được



quay trở lại nữa, hai là anh đâm đơn kiện, để cô ta



ngồi tù ba năm”



Tôi chau mày: “Nhưng anh đã từng nghĩ, oán



hận của người ta sẽ tích tụ lại, cô ta bị oan, chúng



ta không thể bắt cô ta phải thừa nhận việc mà cô



ta không làm”



Anh quay ra nhìn tôi, vẻ mặt nghiêm túc, nói:



“Vì vậy, anh định ép cô ta rời đi.”



Tôi: ˆ..



Đây là cách tốt nhất.



Quay trở về biệt thự, trời cũng đã khá muộn,



tôi đã ăn chút đồ ở trong trung tâm thương mại



trước đó nên không thấy đói nữa.



Chị Linh đã làm đồ ăn, Tuệ Minh đang ăn



bánh mỳ, thấy bánh ngọt tôi đang xách trong tay,



đôi mắt to ngây thơ nhìn tôi, giọng nói nhỏ xíu:



“Mẹ, bánh ngọt”



Tôi thở dài, đưa hộp bánh ngọt cho cô bé, dặn



dò: “Không được ăn quá nhiều, sẽ có hại cho



răng”



Cô bé gật đầu, cầm lấy hộp bánh ngọt, miệng



cười tươi như hoa.



Phó Thắng Nam nhìn tôi một lát rồi mỉm cười:



“Xem ra con bé đã lấy đi không ít tình yêu của



anh”



Không thèm để ý tới anh, tôi ngồi trên sô pha,



nhìn anh: “Chuyện em và Mạc Hạnh Nguyên, anh



nghe được bao nhiêu rôi?”



Linh hồn của mỗi người khi xuất hiện đều sẽ



trải qua một lớp hóa trang, không thể nhìn gần,



một khi nhìn gân, đều sẽ cảm thấy vô cùng kinh



tởm.



Anh ngồi xuống sô pha, đưa ánh mắt nhìn tôi:



“Không nhiều, chỉ nghe được vài câu”



Tôi cười nhạt: “Có phải cảm thấy em là người



rất xấu xa”



Anh nhếch môi, ngồi lại gần tôi: “Em muốn để



mặc cho cô ta bắt nạt, xỉ nhục mình sao?”



Tôi läc đầu: “Không phải”



Anh ừm một tiếng, nói: “Em là đang tự bảo vệ







mình, vì sao còn để ý tốt xấu của bản thân? Hai



chữ đơn giản này có thể phân biệt được con



người.



Anh dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Bản



tính con người đa số thời gian đều đi ở trong ranh



giới màu xám, đây không phải là một thế giới



trảng đen rạch ròi, vì vậy không thể phân rõ trắng



đen, đừng có phân biệt giữa người xấu và



tốt, cũng đừng phân rõ ai với ai.



Đúng, chính xác.



Thôi được rồi, tôi thừa nhận lời anh nói là



đúng.



Đứng dậy, tôi nhìn anh rồi nói: “Em đã ăn cơm



với cô ở trong trung tâm thương mại, lát nữa anh



ăn với Tuệ Minh đi”



Anh chau mày: “Cho dù ăn rồi cũng là từ lúc



trưa, lát nữa cùng ăn đi”



Có một giọng điệu mang tính mệnh lệnh xuất



hiện trong câu nói này, có phần cương quyết.



Tôi đứng dậy từ lúc đầu, nghe anh nói lời này,



tôi liền quay sang nhìn anh, chau mày: “Phó



Thẳng Nam, anh hung dữ với em!”



Anh khẽ ngây người, dơ tay ra, kéo tôi quay trở



lại sô pha, ngồi bên cạnh anh, đầu lông mày



nhếch lên: “Cả nhà cùng nhau ăn cơm thì cơm



mới ngon, không phải sao?”



Lí luận gì vậy?



Tôi bĩu môi, nhìn anh, vẫn là câu đó: “Anh vừa



mới hung dữ với em”



Khóe miệng anh nhếch lên cười: “Hay là em



hung dữ lại với anh đi?”



Tôi lườm: “Không có hứng!”



“Thế em muốn anh làm gì?” Lúc anh nói, trên



môi vẫn mỉm cười.



Tôi nghĩ nghĩ một chút: “Vậy thì tối nay anh



đừng hòng quay về phòng”



Anh ngây người ra, ghé sát bên tai tôi: “Có thể



đổi cái khác không? Sự trừng phạt này nặng quá,



anh chịu không nổi”



Giọng nói trầm thấp khàn khàn đầy nam tính,



vô cùng thu hút, gợi cảm.



Tôi lắc đầu, cương quyết nói: “Không được”



Tuệ Minh sau khi ăn bánh ngọt, vẻ mặt rất hài



lòng, trèo lên đùi của Phó Thắng Nam, nhẹ nhàng



nói: Chú Nam không thể chỉ ôm mẹ, phải ôm cả



con nữa!”



Sự xuất hiện của cô nhóc này, đã làm ngắt



quãng cuộc nói chuyện giữa chúng tôi, tôi dịch



người sang một bên, dành chỗ cho Tuệ Minh, ho



khan một tiếng, nói: “Sắp giao thừa rồi, lúc nào



công ty anh mới nghỉ tết?”



Phó Thắng Nam vòng tay qua, đặt Tuệ Minh



ngồi trên đùi, lấy giấy ăn ra lau miệng cho cô bé,



nói: “Gần sau tiệc tất niên”



Tôi gật đầu, không hỏi thêm nữa.



Tuệ Minh cuốn lấy Phó Thắng Nam, ở cùng



nhau lâu rồi thì có chút ỷ lại.



Chị Linh đã làm xong cơm, vừa bày đồ ăn, vừa



nói: “Cô chủ, thưa cậu, cơm đã nấu xong, có thể



ăn được rồi”



Tuệ Minh là người chịu khó nhất, cô bé đã



chạy qua đó rồi, nhìn những món ăn ngon bày ở



trên bàn, miệng liên tục gọi chị Linh là cô, miệng



vô cùng ngọt.



Chị Linh và cô bé cũng quen ở với nhau, ôm



sò bé hôn hôn mấy cái, sau khi gắp đồ ăn Đo S:



bèn nói: “Thưa cậu, tuyết ở sau vườn đã tan rồi, tôi



thấy hoa đều khô héo rồi, tôi nghĩ hay là trồng ít



rau cuối vụ đông, đợi mùa xuân tới rồi, cũng có



thể ăn rau xanh mà mình trồng rồi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK