Mục lục
Vợ yêu, anh muốn tái hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nụ hôn của anh vô cùng nóng bỏng, mang



theo sự cố ý trừng phạt, cắn mạnh một cái trên



môi tôi.



Tôi bị đau, rên lên một tiếng. Anh hạ giọng



“hừ” một tiếng rồi nói: “Em vẫn còn biết đau à?”



Tôi trừng mắt liếc anh một cái, quay đầu đi



không muốn để ý tới anh nữa.



Anh giữ lấy đầu tôi bắt tôi phải đối diện với



anh, ánh sáng trong mắt anh trở nên nóng bỏng,



thanh âm trầm thấp đầy từ tính lại kèm theo một



chút bất đắc dĩ: “Thẩm Xuân Hinh, chỉ có không



đặt người ta ở trong lòng thì mới không quan tâm,



anh là chồng em, những người phụ nữ khác yêu



thương nhung nhớ anh mà em lại không có bất kỳ



phản ứng gì, ý em là thế nào? Em không yêu anh



hay cơ bản là không để ý?”



Tôi ngẩn người nhìn anh, nháy mắt một cái, nở



nụ cười: “Thì ra anh giận dỗi với em vì chuyện này




VietWriter cập nhật nhanh nhất.


sao?”



Anh cúi đầu cắn môi tôi một cái: “Anh còn có



thể tức giận vì cái gì nữa đây?”



Tôi lập tức hiểu ra, cười một cái, hai mắt nhìn



anh: “Không phải là em không quan tâm. Em là vợ



anh mà, sao lại có thể không để ý anh lâu lâu lại



ôm ấp người phụ nữ khác được. Chẳng qua tình



huống lúc đó em có thể hiểu, không phải hiểu cô



ta mà là có thể hiểu được anh. Anh mời cô ta từ



Anh về, rõ ràng là cô ta phải có năng lực đáng để



anh làm như vậy. Phó Thẳng Nam, anh là lãnh



đạo của công ty, cấp dưới gặp chuyện như thế,



đột nhiên bị hoảng sợ ôm lấy anh thì là chuyện



hết sức bình thường, nếu em chỉ vì chuyện như



vậy mà tức giận cãi nhau với anh thì có phải là em



quá không hiểu chuyện không? Sau này thời gian



còn dài, bên cạnh anh cũng sẽ xuất hiện vô số



những cô gái nữa, vì anh rất xuất sắc mà”



Ánh mắt của anh hơi trầm xuống, môi mỏng



khế mở: “Cho nên em muốn nói cái gì?”



Tôi buồn cười: “Em muốn nói là ông xã rất ưu



tú, là rồng trong loại người, phụ nữ ở trên đời này



khó mà không yêu anh được.”



Miệng tôi bị anh chặn lại. Anh hôn tôi một lúc,



ánh mắt anh trở nên sâu hơn, nhìn tôi nói: “ Gọi lại



lần nữa”



Tôi sửng sốt, cười rạng rỡ: “Ông xã”



Tối nay tôi vô cùng chủ động, mãi đến nửa



đêm, Phó Thắng Nam tăng thêm động tác, hơi thở



nặng nề.



Tôi có chút hốt hoảng, túm chặt ga trải



giường, hơi thở bất ổn, nói thật nhỏ: “Phó Thắng



Nam, cho em một đứa con, em muốn một đứa bé



của anh và em”



Trong cơn sóng tình, thân thể Phó Thắng



Nam đột nhiên cứng lại, ánh mắt của anh gần như



trở nên lạnh lẽo trong chớp mải.



Tôi sửng sốt, nhìn anh vẻ không hiểu: “Không







được sao?”



Anh thu lại ý lạnh trong mắt, cười yếu ớt lắc



đầu: “Có thể, chỉ cần em muốn thì bao nhiêu anh



cũng cho”



Tôi cười, trong đầu lập tức vang lên tiếng trẻ



con, tim và thân thể hơi đau.



Anh ôm tôi, giọng nói trầm thấp: “Thẩm Xuân



Hinh, chúng ta đều phải trở nên tốt hơn”



Tôi gật đầu, trở nên uể oải. Trong lúc ngủ mơ



hồ phát hiện anh lau chùi cơ thể cho mình.



Nhưng tôi cũng chỉ biết vậy, khi tỉnh lại lần



nữa thì đã sang ngày khác rồi.



Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào



phòng ngủ, ánh sáng nhảy nhót linh động.



Phó Thắng Nam không ở phòng ngủ, tôi nằm



yên một lúc lại mơ hồ phát hiện bên dưới có chút



ẩm ướt.



Đứng dậy nhấc chăn lên, thấy một vệt máu



thấm rõ ràng trên ga giường



Tôi hơi sững sờ, tình toán thời gian, không



phải hôm nay. Bốn năm qua thi thoảng cũng hay



bị lệch ngày, thỉnh thoảng lượng máu cũng nhiều



nhưng chưa bao giờ bị hai lần trong một tháng.



Không khỏi nhíu mày, đứng dậy thay quần áo,



thu dọn mọi thứ trên giường bỏ vào máy giặt.



Trong lòng không khỏi mơ hồ lo lắng, bây giờ



nếu muốn có con thì chắc phải điều dưỡng cơ thể



cẩn thận.



Rửa mặt rồi ra khỏi phòng ngủ, Phó Thắng



Nam ở trong phòng khách, chị Linh làm xong việc



sớm đã rời đi rồi.



Nghe thấy tiếng động, Phó Thắng Nam quay



đầu, lông mày nhếch lên, cười nhẹ: “Dậy rồi à?”



Tôi gật đầu, đi đến bên cạnh anh, ngồi xuống



dựa vào anh, giọng nói nhẹ nhàng: “Hôm nay anh



không phải đi làm sao?”



Anh gật đầu: “Tạm thời có thể nghỉ ngơi hai



ngày, ngày mai sắp xếp một chút nữa là có thể



thoải mái nghỉ đông rồi”



Đang nói chuyện, anh chợt để đồ trên tay –



xuống, nhẹ nhàng hôn lên mặt tôi.



Lại nhớ cái hộp gỗ đàn cầm về từ chỗ Lâm



Uyên, tôi bèn mở miệng: “Phó Thắng Nam, hay



chúng ta mở cái hộp kia ra xem đi?”



Cái hộp kia để ở nhà đã được một thời gian,



vẫn chưa có cơ hội mở ra.



Đúng là rảnh không có chuyện gì làm nên anh



gật đầu, cùng tôi đi vào phòng sách.



Tìm được cái hộp đàn hương, tôi nhìn anh hỏi:



“Trước đây anh đã từng mở nó à?”



Anh nhận lấy cái hộp nhìn một lúc, ngừng một



lúc nói: “Lần trước vốn không định mở ra, Lâm



Uyên nhận ra cái hộp này, hình như đồ của nhà họ



Mục năm đó”



Sao lại liên quan đến nhà họ Mục rồi?



Tôi mím môi, có chút khó hiểu: “Hình như thứ



trong hộp này luôn được bà ngoại đeo trên người,







tại sao lại có liên quan gì với nhà họ Mục chứ?”



Phó Thẳng Nam lắc đầu, vẫn cúi đầu nhìn



chốt mở của cái hộp, làm đi làm lại mấy lần, anh



nhìn về phía tôi, dừng một chút rồi nói: “Chắc phải



đi tìm thợ khóa mới mở được cái hộp này”



“Anh không có chìa khóa sao?” Không phải



ông nội nói trên người Phó Thắng Nam có chìa



khóa ư, sao giờ lại không có nữa?



Anh gật đầu, khế thở dài: “Năm đó ông nội



không đưa chìa khoá cho anh mà là căn dặn anh,



ông lo lắng cho em, cho nên bảo anh phải quan



tâm em, cái hộp này thực chất chỉ là ngụy trang



thôi”



Tôi ngẩn người nhìn cái hộp, cái hộp này



không thể mở ra được nhưng cũng không quan



trọng lắm, chỉ là tôi cứ có cảm giác rằng bà ngoại



sẽ không giống như trong tưởng tượng của tôi.



Vốn dĩ chuyện Chu Nhiên An rơi vào hồ bơi lần



này cũng không nghiêm trọng lắm, đi bệnh viện



điều dưỡng mấy hôm là sẽ không sao.



Nhưng không hiểu sao ngày hôm sau, tất cả



tiêu đề trên báo ở thủ đô đột nhiên bùng nổ, nói



rằng nội bộ nhân viên tập đoàn Phó Thiên tranh



đấu kịch liệt, đố kị thành hận.



Có người đã đố kị đến mức suýt nữa thì giết



người diệt khẩu, hướng của tin đồn hầu như đều



chỉ đích danh người kia.



Thời điểm Phó Thắng Nam nhận được điện



thoại, anh vẫn đang cùng tôi nghiên cứu cái hộp



bí mật đó.



Thấy sắc mặt anh lạnh xuống, tôi không khỏi



nhìn về phía anh: “Sao vậy?”



Anh đặt cái hộp sang một bên, nhìn tôi nói:



“Công ty xảy ra chút chuyện”



Tôi luôn có thói quen không hỏi chỉ tiết, thấy



lông mày của anh nhíu chặt lại không nhịn được



hỏi: “Cụ thể là đã có chuyện gì?”



“Buổi họp hàng năm tối qua xảy ra chuyện, bị



kẻ có dụng ý cố ý hãm hại” Anh đứng dậy chuẩn



bị thay đồ.



Tôi đi theo sau anh, mặc dù không tham dự



vào những chuyện như thế này nhưng gần đây



việc tập đoàn Phó Thiên chèn ép đuổi cùng giết



tận tập đoàn Cố Nghĩa, đương nhiên Cố Diệc Hàn



cũng không thể ngồi yên được. Bữa tiệc tối qua



cũng không phải chuyện bí mật, Chu Nhiên An rơi



xuống nước, có người cố ý bắt lấy nhược điểm,



chẳng qua là muốn chĩa hướng dư luận về



phương diện quản lý của tập đoàn Phó Thiên thôi.



Đúng là một ngày lộn xộn, nhân viên các bộ



phận của tập đoàn Phó Thiên lục đục, chém giết



lẫn nhau chính là vì quản lý cấp cao không ổn, vấn



đề ngày càng bị khuếch đại, danh tiếng cùng hình



tượng của tập đoàn Phó Thiên liền trở thành đề



tài bàn luận, giá cổ phiếu sụt giảm cũng là chuyện



đương nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK