Tuy rằng Trần Mộc không biết tình hình bên ngoài, nhưng mà hẳn biết khi hấp thu pháp tắc mặt đất chứa trong Ấn Thần, tất nhiên sẽ dẫn tới dị tượng thiên địa.
Dị tượng thiên địa xem như nhẹ nhàng. Nếu là lĩnh ngộ những pháp tắc thiên địa cao cấp thì sẽ không đơn giản là dị tượng thiên địa, mà còn có thiên kiếp. Đương nhiên, những chuyện này vẫn còn xa vời với hắn lắm.
Theo sự hấp thu ngày càng nhanh, ánh sáng mỏng manh tản ra từ viên hạt giống màu xám dần chui vào làn da trên lòng bàn tay Trần Mộc.
“Lấy thân nhập đại địa, hội tụ linh hồn đại địa, chứng thành. đại đạo...”
Lực lượng pháp tác vừa vào cơ thể, một giọng nói cổ xưa tựa như Hồng Lữ vang vọng bên trong đầu Trần Mộc. Sau đó, hẳn cảm nhận được gân mạch và cốt cách toàn thân đều đang run rẩy dữ dội, dường như rất bài xích luồng lực lượng thần bí không biết từ đâu ra kia.
Tuy rằng pháp tắc chứa trong Ấn Thần chỉ là pháp tắc cấp thấp nhất, nhưng mà nó vẫn không phải là người như Trần Mộc có thể dễ dàng hấp thu được, kể cả là kẻ mạnh cảnh giới Thần Tàng cũng vậy.
Lực lượng đại đạo chỉ mới vừa tiến vào thôi, mà thân thể Trần Mộc đã suýt chút nữa bị luồng lực lượng thần bí kia làm cho nổ tung. May mà hắn kịp thời phản ứng, nhanh chóng dùng công pháp mạnh mẽ đè nén nó xuống.
Đã từng có vô số võ giả chết trong khi hấp thu Ấn Thần. Chỉ cần có một chút sai lầm là sẽ nổ tan xác mà chết, trường hợp nghiêm trọng là linh hồn sẽ dung hợp với thiên đạo, nói dễ nghe chút là quy tiên.
Ấn Thần được biến thành từ “đạo” hư vô mờ mịt. Vậy nên ngoại trừ thử thách về thân thể, còn có thử thách về linh hồn, đều là một loại tra tấn.
Ấn Thần vừa nhập thể là Trần Mộc có thể cảm nhận ngay được “đạo” vô hình trong thiên địa đang điên cuồng đè ép linh hồn của hắn.
Chỉ mới một lát mà hắn đã cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, tầm mắt trở nên vô cùng mơ hồ, thần thức rơi nhẹ xuống, ý thức dường như thoát khỏi sự khống chế của hắn mà rời khỏi thế giới này.
Khi Trần Mộc mở mắt ra lần nữa, trước mắt hắn không còn là sơn động kia, mà là vũ trụ hư vô mờ mịt.
Biển sao rộng lớn bao la, từng ngôi sao trời lộng lẫy lóa mắt tản ra ánh sáng khiến người say mê.
Vô số đại lục trải dài không thấy điểm cuối.
“Dạo chơi hư không?”
Trần Mộc rất sốc khi cảm nhận được mọi thứ xung quanh.
Dạo chơi hư không là một loại ý cảnh mà người nhập đạo thường xuyên gặp phải. Thân thể vẫn còn ở tại chỗ, nhưng ý thức thì đã rời khỏi thế giới, bước vào vũ trụ bao la.
Vũ trụ bao la vô tận, thần bí mà lại tráng lệ.
Sự chuyển động của ngôi sao trên bầu trời, chu kỳ của các mùa trong năm, sự kỳ diệu của nhật thực nguyệt thực...
Đây chính là vũ trụ!
Một nơi có được tất cả những kỳ tích!
Ánh mắt Trần Mộc dần trở nên mơ màng, linh hồn nhẹ nhàng bơi liên tục về phía trước, trong lòng nảy lên ý định muốn thăm dò sự thần bí ở nơi cuối vũ trụ.
Có điều, khi vừa có suy nghĩ này, Trần Mộc đột nhiên giật mình tỉnh táo, trong lòng cực kì hoảng sợ, vội vàng giữ vững bản tâm, hợp nhất tâm thần, không dám suy nghĩ lung tung nữa.
Dạo chơi hư vô vừa có chỗ tốt vừa có chỗ xấu.
Chỗ tốt là có thể lĩnh ngộ được lực lượng pháp tắc trong. vũ trụ, đạt tới cảnh giới từ phàm hóa thánh.
Chỗ xấu là chỉ cần có một chút phân tâm là linh hồn sẽ thoát khỏi thân thể rồi quy tiên.
Hiện giờ hắn không cần phải đi lĩnh ngộ bất cứ “đạo” nào. Bởi vì thực lực hiện giờ của hẳn hoàn toàn không đủ, nếu cứ cố đi dạo chơi hư vô để lĩnh ngộ thì sẽ làm hắn chìm trong tai họa.
Điều hắn cần làm là giữ vững bản tâm, luyện hóa Ấn Thần trong tay cho xong.
Ngay sau đó, Trần Mộc hợp nhất tâm thần, giữ vững bản tâm.
Dưới loại trạng thái này, không bao lâu sau, ý cảnh dạo chơi hư vô sẽ tự nhiên mà tan mất.
Khi Trần Mộc mở mắt ra lần nữa, trước mắt vẫn là sơn động ánh sáng lờ mờ kia. Lúc này, Trần Mộc mới thở dài nhẹ nhõm, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
“Suýt chút nữa thì đã quy tiên rồi!” Hẳn run rẩy lẩm bẩm.
Trải qua lần dạo chơi hư vô này, Trần Mộc bị dọa sợ tới mức mềm chân.
Ở đời trước, Trần Mộc đã từng tìm đọc một ít ghi chép về “đạo”.
Thật ra thì cách gọi vũ trụ trong miệng người tu luyện chính là thần vực.