"Một mình chống lại một kích toàn lực của ba cường giả Vạn Pháp Cảnh đỉnh phong, vậy mà có thể kiên trì đến bây giờ:
Phải biết, Trần Mộc chỉ dựa vào lực lượng của Ấn Thần, cưỡng ép tăng thực lực đến Thần Tàng Cảnh đỉnh phong.
Thực lực thật sự của hắn chỉ là Thần Tàng Cảnh tầng thứ sáu mà thôi, dùng rất nhiều thủ đoạn, đơn độc chiến đấu với một Vạn Pháp Cảnh đỉnh phong đã rất khủng bố rồi, giờ còn là một chọi ba.
Lúc này, đám người dường như nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt đồng thời nhìn về phía bên kia bầu trời, chỉ thấy trên mặt hoàng đế Ninh Quốc lộ ra nụ cười dữ tợn.
Trong lúc một mình Trần Mộc đối chiến ba Vạn Pháp Cảnh đỉnh phong, hoàng đế Ninh Quốc cũng vọt đến, tiếng cười to quanh quẩn trong thiên địa.
"Tiểu tử, không thể không thừa nhận ngươi có rất nhiều thủ đoạn, hoàng tử của trãm đều chết trong tay ngươi cũng không có gì kì lạ.”
"Nhưng đáng tiếc, chỉ một mình ngươi thì không đấu lại bọn ta!”
"Ngươi đi chết đi!"
Tay hoàng đế Ninh Quốc cầm trường thương màu đen, đâm mạnh xuống chỗ Trần Mộc ở trung tâm Kiếm Hà.
"Ầm!" Hắc Minh chỉ thủy bị khuấy động, hóa thành một cơn gió lốc trăm trượng quét về phía Trần Mộc.
Bùm!
Lúc này, cuối cùng Kiếm Hà giống như trường thành chống đỡ bảo vệ quanh thân Trần Mộc cũng không chịu được lực công kích của bốn đại cường giả này nữa, lập tức nổ tung.
Vô số kiếm quang hỗn độn quét ngang, một bóng dáng trong đó cũng chật vật bắn ngược ra ngoài, xuyên qua mấy tòa kiến trúc cao lớn của thành Đại Hoang, nặng nề đụng vào tường thành.
Rầm!
Lực va đập đáng sợ khiến tường thành được đúc bằng Hắc Kim thạch xuất hiện một lỗ lớn.
Tất cả mọi người trong thành Đại Hoang nhìn thấy cảnh này, mí mắt đều giật giật.
Trần Mộc phun ra một ngụm máu tươi, quần áo rách nát, tóc rối tung, sắc mặt tái nhợt.
"Trần Mộc!" Phương Thanh Điệp và Vạn Lam thấy thế thì sắc mặt thay đổi, kinh hãi hét lớn.
Trong thành Đại Hoang, sắc mặt tất cả mọi người đều trở nên nghiêm túc, cho dù bộ dạng của Trần Mộc lúc này vô cùng chật vật thì cũng không có ai dám lên tiếng chế giếễu.
Lấy thực lực Thần Tàng Cảnh, một mình đối chiến với bốn đại cường giả Vạn Pháp Cảnh đỉnh phong, chiến tích này, không một kẻ nào ở đại lục Thiên Võ có thể làm được.
Cũng vào lúc này, bốn người hoàng đế Ninh Quốc đều có suy nghĩ sẽ giết chết hắn.
Trân Mộc nắm chặt nắm đấm, chậm rãi ngẩng đầu từ đám khói bụi kia, con ngươi đỏ tươi, khí tức thô bạo phát ra.
"Lão tạp mao, cho rằng ta không giết được các ngươi thật sao?” Trần Mộc hung ác nói.
Thái Cổ ma kiếm trong tay hắn biến mất, hai tay khép lại, một loại chấn động khủng bố thần bí từ thời đại Thái Cổ đột nhiên tràn ra.
Loại chấn động từ thời đại Thái Cổ này giống như chạy ngược dòng thời gian, đánh cắp trong vũ trụ mênh mông. Tia sáng thần bí kia xé rách bầu trời chiếu xuống, khiến toàn thân Trần Mộc tỏa ra kim quang lấp lánh.
Có một số bí pháp cấm kị, hắn không muốn dùng đến là vì phải đánh đổi khá nhiều, nhưng chọc giận hắn rồi, cho dù phải nằm trên giường mấy tháng cũng phải giết chết mấy lão tạp mao này!
Hoàng đế Ninh Quốc nhìn thấy bộ dạng này của Trần Mộc, chẳng biết tại sao trong lòng lại xuất hiện cảm giác sợ hãi mãnh liệt.
Ông ta biết, nhất định không thể cho tiểu tử này có cơ hội dùng thủ đoạn gì, nếu không chắc chắn sẽ có đại họa.
"Đừng cho hắn cơ hội thi triển bí pháp, giết hắn!" Hoàng đế Ninh Quốc hét lớn.
Lúc này, sắc mặt ba người kia cũng hơi đổi, thân thể nhanh chóng lao xuống, giơ tay liên tiếp đánh về phía Trần Mộc.
Mà đúng lúc này, một tiếng phượng hót kinh thiên động địa chợ vang vọng: "LiI"
"Mấy lão già kia, các ngươi bắt nạt Linh Tiêu Tông bọn ta không có ai sao?" Một tiếng quát to truyền từ trên trời xuống.
Tiếp đó, một bóng dáng xinh đẹp tuyệt sắc lao vút đến.