Đối mặt với lực chấn nhiếp của cảnh giới Vạn Pháp, dọc đường không hề có yêu thú và cường giả ngăn cản, thời gian trôi qua chưa tới một nén hương, đoàn người đã vượt qua nửa đỉnh núi.
Trong lúc lướt nhanh, đôi mắt đẹp của Hàn Giang Tuyết vẫn luôn chú ý tới trạng thái của Trân Mộc, hiện tại lực Hung Sát quanh người hẳn đã có dấu hiệu bị áp chế lại.
Chỉ có điều vẫn chưa thể áp chế hoàn toàn, sát khí bao phủ trên người hẳn vẫn kinh khủng đến mức khiến tim người ta đập thình thịch. Mà lúc này thân thể Trần Mộc vẫn cứng đờ, lệ khí đỏ tươi trong mắt vẫn chưa rút đi.
Nhìn thấy Trần Mộc như vậy, trong lòng Hàn Giang Tuyết vô cùng nặng nề, sát khí trên Ma Kiếm Thái Cổ, cho dù cường giả cảnh giới Vạn Pháp như nàng cũng cảm thấy e sợ chứ đừng nói đến một võ giả cảnh giới Thông Thiên như Trần Mộc.
"Hàn tỷ, đãng sau có người đuổi theo!" Trình Vũ Hiên sầm mặt nói.
"Ta biết, là đám người Tân Thạch Long của Thiên Ma Cung!" Hàn Giang Tuyết trầm giọng nói.
Cho dù nàng không quay đầu lại nhưng vẫn phát hiện được hai khí tức cường hãn đang lao về phía họ, nàng biết hai luồng khí tức này, chính là hai cường giả cảnh giới Vạn Pháp, Hoàng Côn và Tần Thạch Long.
"Phải làm gì bây giờ?” Gương mặt Hạ Chỉ Lan lạnh như băng, nói.
Nếu kéo theo Trần Mộc, sớm muộn gì các nàng cũng bị đuổi kịp, nhưng nếu bảo các nàng bỏ Trần Mộc lại, các nàng không làm được!
Hàn Giang Tuyết không nói gì, lúc này, dường như Trần Mộc đã lấy lại được chút ý thức.
Hắn lật lòng bàn tay lại, linh thạch cực phẩm trong nhãn không gian bị hản lấy ra, sau khi vận chuyển công pháp, một cỗ hấp lực cuồng bạo càn quét ra, hút hết linh khí tinh thuần ẩn chứa trong linh thạch cực phẩm này vào cơ thể.
Động tác đó gần như hoàn thành trong chớp mắt, đợi đến khi Trần Mộc hút hết dòng linh khí tinh thuần đó vào cơ thể, hắn lại trở lại trạng thái yên lặng trước đó.
"Trần Mộc!" Hàn Giang Tuyết kề sát tai hắn khẽ gọi, nhưng người này không hề nhúc nhích, không có chút phản ứng nào cả.
Thấy thế, trong lòng Hàn Giang Tuyết cũng có chút lo lắng.
"Mấy vị vội vàng như thế là muốn đi đâu?”
Lúc này, một tiếng gầm thét dữ tợn tràn ngập linh lực truyền đến, vang vọng trong núi lớn như tiếng sấm nổ.
Ba người giật mình, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy bóng dáng hai người Hoàng Côn và Tần Thạch Long đã xuất hiện sau lưng các nàng từ bao giờ, họ nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt ngập tràn sát khí.
"Các ngươi đưa Trần Mộc đi, để ta cản họ lại!”
Hàn Giang Tuyết nhanh chóng đứng trước hai người Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan, trầm giọng nói.
"Hàn tỷ...' Gương mặt xinh đẹp của Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan hơi đổi, các nàng đang định nói thêm gì đó, Hàn Giang Tuyết đã quay đầu nhìn lại, đôi mắt lạnh lùng tức giận, quát lớn: “Bây giờ ta lấy thân phận điện chủ Linh Điện, ra lệnh cho các ngươi, nghe lời!”
Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan thấy thế tuy trong lòng có chút không muốn nhưng vẫn cắn răng, kéo lấy thân thể Trần Mộc tiếp tục lao về phía trước.
Mà Hàn Giang Tuyết thì đối mặt với Tân Thạch Long và Hoàng Côn, không hề có chút sợ hãi, tay ngọc đưa ra, một chiến chiến thương sáng lấp lánh hiện ra, đôi mắt đẹp hiện lên hàn ý lạnh thấu xương, nhìn thẳng về phía hai người kia..
Cho dù đối mặt với hai cường giả cảnh giới Vạn Pháp, biểu hiện của nàng cũng không có chút run sợ nào!
"Hàn Giang Tuyết, ngươi đúng là trượng nghĩa, không ngờ lại chọn ở lại một mình chịu chết!” Tân Thạch Long nhìn thấy bộ dạng này của Hàn Giang Tuyết cũng có chút kinh ngạc, cười âm lãnh nói.
"Chịu chết?" Nghe vậy, Hàn Giang Tuyết cưởi mỉa mai một tiếng, lạnh lùng nói: "Tân Thạch Long, lúc ta ở trạng thái toàn thịnh, ngươi còn không dám đánh rắm trước mặt ta, chỉ có thể nhân lúc linh căn ta bị hao tổn mà diễu võ dương oai, nói cho cùng, ngoài việc ngươi là nam nhân ra thì có chỗ nào mạnh hơn ta?”
Khuôn mặt Tân Thạch Long đỏ lên: "Im miệng!"
"Làm sao? Bị đâm đúng chỗ đau à? Tân Thạch Long, ngươi đừng quên, năm năm trước lúc ngươi nhìn thấy ta đã khúm núm thế nào. Nếu không phải linh căn ta hao tổn thì bây giờ ngươi nhìn thấy ta cũng phải cúi đầu khom lưng đấy!” Hàn Giang Tuyết khinh thường cười một tiếng.
Cho dù là thiên phú hay là thực lực, Hàn Giang Tuyết vẫn luôn là người đứng đầu trong Linh Tiêu Tông, nếu không phải năm năm trước xảy ra đại họa, thì bây giờ nàng chỉ cần dùng một tay cũng có thể đè Tân Thạch Long xuống đất, khiến hẳn phải quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Mà Tân Thạch Long, chẳng qua là dựa vào tài nguyên tu luyện to lớn của tông môn, miễn cưỡng lên dược hàng ghế cường giả mà thôi. Bàn về võ đạo thiên phú, Hàn Giang Tuyết có thể hất hắn bay xa tám con phố! Năm năm trước, Trần Thạch Long đừng mơ được đứng ngang hàng với Hàn Giang Tuyết, đến tư cách đối thoại với nàng còn không có nữa là!
Đây vẫn luôn là chuyện mà Trần Thạch Long không muốn thừa nhận nhất, bởi vì trước giờ Hàn Giang Tuyết đều đứng trên đầu, vô số thiên tài trong tông môn đều chỉ có thể ngước nhìn bóng lưng nàng mà thôi, nếu không tại sao nàng còn trẻ như vậy đã bước vào hàng ngũ cường giả cảnh giới Vạn Pháp được.
Tân Thạch Long cười âm trầm giễu cợt: "Hàn Giang Tuyết, ta không phủ nhận, lúc ngươi ở trạng thái toàn thịnh đúng là rất mạnh, nhưng bây giờ thì sao? Linh căn bị hao tổn, thực lực. giảm lớn, cũng chỉ có thể mạnh miệng mà thôi, chờ ta bắt được ngươi rồi, ta muốn nhìn xem rốt cuộc ngươi có thể chịu bao nhiêu tra tấn!”