Nhưng may mắn thay, loại gió không gian này chỉ gầm lên trong chốc lát, sau đó, Trần Mộc vẫn cảm nhận được đất trời quay cuồng, giữa các vì sao xoay chuyển xung quanh, một lực hút không gian mạnh mẽ khó kháng cự đã kéo hắn đi.
Đến khi Trần Mộc mở mắt ra lần nữa thì đã thấy cảnh tượng trước mắt là ở một không gian khác rồi.
Bốn bề yên tĩnh, tối tắm mờ mịt, dưới chân là nền đá xanh phủ đầy bụi trân, bốn bề xung quanh là thạch thất trống trải yên lặng, trong không khí vẫn còn ngập tràn làn sóng dao động của linh lực còn sót lại sau cuộc chiến năm đó.
“Vậy là ta đã bị giáng đến Tu Luyện Điện rồi sao?", Trần Mộc khế nói.
Cũng giống như hắn, số người bị giáng xuống đây cũng không phải con số nhỏ.
Chỉ là không còn Hàn Giang Tuyết, Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan ở bên cạnh.
"Xem ra đã bị chia cắt rồi!", Trân Mộc chau mày.
Nhưng với thực lực của ba người Hàn Giang Tuyết, Trần Mộc lại không hề lo lắng, chỉ đành trông chờ vào thực lực và vận may của họ thôi.
Có khoảng trăm người bị đẩy xuống đây, nhưng trong căn thạch thất rộng lớn này lại khiến người ta có cảm giác thưa thớt, không hề đông đúc.
Những người này lúc đầu còn ngơ ngác nhìn khắp xung quanh, nhưng khi thấy nhiều võ giả khác cùng chung một mục đích tới đây, ánh mắt lại chợt hiện vẻ đề cao cảnh giác.
Trần Mộc không hề để ý tới người khác, chăm chú nhìn xung quanh một lượt, chẳng bao lâu sau, hắn nhìn thấy vài bóng dáng gầy xơ xác ngồi trên chiếu, mấy bóng dáng này mặc trang phục và trang điểm giống y nhau hệt như một kiểu đồng phục tu luyện, nhưng tiếc là mấy người này đều đã chết, chỉ còn là bộ xương khô.
Nhưng điều khiến Trần Mộc chú ý nhất là những bộ xương khô này không phải màu trắng mà là một màu đen chết chóc tang thương, dẫu đã trải qua hơn nghìn năm nhưng âm khí chết chóc tang thương này vẫn còn đó vẫn chưa tiêu tan hết.
Không chỉ mình Trần Mộc để ý tới mấy bộ xương khô đen này, những người khác trong thạch thất nhìn thấy cũng lộ rõ vẻ nghi ngờ đầy kinh ngạc, rồi chậm rãi bước tới với luông linh lực quanh người và nhìn chằm chằm vào từng bộ xương khô đen đó.
Chỉ thấy mấy khúc xương đen này không có bất kỳ thương tích nào, mối nối giữa các khúc xương cũng rất nguyên vẹn, hệt như năm đó chưa từng trải qua bất kỳ đại chiến khốc liệt nào.
Nhưng phần xương mặt của bọn họ vô cùng dữ tợn giống hệt như đã phải chịu sự hành hạ đau đớn trước chết.
"Chết rồi mà dáng vẻ lúc chết lại hệt như nhaul”
Rất nhiều người lộ vẻ kinh ngạc, kẻ giết chết bao nhiêu đệ tử dễ như trở bàn tay thế này rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì vậy?
Trân Mộc tiến lại gần với lòng bàn tay giữ một luồng linh lực, vừa khế đưa tay chạm vào thì bộ xương khô đen trước mặt ngay lập tức biến thành tro bụi, tan biến theo gió, chỉ còn để lại một bầu không khí ngập tràn khói đen u ám mãi chưa tiêu tan.
"Đây chính là thủ đoạn của Thiên Ma Cung, mấy người này đều là bị người của Thiên Ma Cung giết hại!", Trần Mộc kinh ngạc nói.
Hắn đã quá quen với bầu không khí ngập tràn khói đen u ám này, nó là một loại ma lực vô cùng mạnh, một khi nó xâm nhập vào cơ thể thì sẽ hệt như bị trúng một loại kịch độc vô phương cứu chữa, chỉ cần trong vòng ba giây, nó sẽ phá huỷ hết toàn bộ hệ thống máu và kinh mạch, cuối cùng để lại một cái xác khô, sức mạnh vô cùng ghê gớm!
Và những người đang đứng đây hầu hết đều là các đệ tử không có cách nào ngăn được thứ ma lực này!
Vậy thì tiếc quá!!
Chết thảm thương quá!
Trân Mộc liếc mắt nhìn một cái rồi cũng không để ý đến nữa, nhưng chẳng mấy chốc, ngay lúc hắn đang định rời đi thì chợt liếc nhìn thấy một bộ xương khô ở phía sau cùng.
Trong số hàng trăm bộ xương khô đen, chỉ có duy nhất bộ xương khô này là màu trắng tinh, xung quanh không có bất kỳ †à khí nào cả.
"Hả?", Trần Mộc thốt lên một tiếng kinh ngạc, vội vàng đi tới thì thấy trong lòng bộ xương còn cất giấu một vật gì đó đang lập loè phát sáng.
Trần Mộc vội vàng đưa tay lấy ra, vừa thò tay vào thì thấy lạnh thấu tim gan, mọi phiền muộn cáu kỉnh tan biến, thay vào đó là sự bình tĩnh và sảng khoái!