Đối mặt với Tân Thạch Long đang lao về phía mình như hổ vồ mồi, Trần Mộc vẫn ngồi im tại chỗ, thậm chí không hề nhấc mí mắt lên.
Chẳng bao lâu sau, Tân Thạch Long còn chưa kịp lao tới Trần Mộc, một bàn tay đã nhanh chóng đưa ra ấn đầu hắn ta xuống đất.
Mặc dù thực lực của Tân Thạch Long bây giờ đã đạt đến Vạn Pháp Cảnh tầng tám, nhưng ở trước mặt một cường giả Bất Diệt Cảnh chân chính như Hàn Giang Tuyết, hắn †a vẫn không phải là đối thủ.
"Tiểu khốn kiếp, ta hối hận lúc ngươi gia nhập tông môn đã không bằng mọi giá giết chết ngươi." Sắc mặt Tân Thạch Long vô cùng dữ tợn, đồng tử đỏ tươi giống như dã thú, toát ra sự hung ác.
Nghe vậy, Trần Mộc chậm rãi mở mắt, trong đôi mắt đen láy ẩn chứa ý cười: "Cho dù ta có cho ngươi một cơ hội thì ngươi cũng không thể tận dụng được."
Tần Thạch Long càng ngày càng tức giận, cố gắng hết sức thoát khỏi sự trói buộc của Hàn Giang Tuyết, nhưng đầu đã bị nàng ta ấn chặt, không thể cử động.
"Tần Thạch Long, Linh Tiêu tông đối xử với ngươi không tệ, cho ngươi rất nhiều tài nguyên tu luyện, nhưng cuối cùng, ngươi vẫn trở thành một kẻ ăn cháo đá bát."
Vạn Trọng Sơn tức giận nói.
"Ha ha!"
Tân Thạch Long cười lớn, lập tức dùng ánh mắt khinh thường nhìn Vạn Trọng sơn.
"Vạn Trọng Sơn, ông không cần dùng loại ánh mắt trịch thượng đó nhìn ta. Nếu hai người chúng ta đánh một trận, ta chưa chắc đã thua ông đâu!"
"Chẳng phải ông cậy mình làm tông chủ, chiếm lấy vô số †ài nguyên tu luyện mới có thể đạt đến Vạn Pháp Cảnh đỉnh phong sao?”
"Nếu những tài nguyên tu luyện đó của ông mà dùng vào ta, thì bây giờ ta đã đạt tới Bất Diệt Cảnh rồi. Vậy nên, ông đừng có mà kiêu ngạo, ông chỉ là một kẻ vô dụng mà thôi!"
Tân Thạch Long cười điên cuồng.
Cho dù đã đâm đầu vào ngõ cụt, hắn ta vẫn không hề tỏ ra coi trọng Vạn Trọng Sơn.
“Tên điên này!"
Vạn Trọng Sơn mặt đỏ bừng vì tức giận, trong mắt lóe lên sát ý.
Một lúc lâu sau, ông ta mới hắng giọng, nghiêm nghị nói: "Tần Thạch Long, ngươi phản bội tông môn, tội không thể tha thứ. Hôm nay, bổn tọa quyết định công khai chặt đầu ngươi để làm gương, kéo xuống!"
Ngay lập tức, hai vị trưởng lão kéo Tần Thạch Long xuống.
"Bổn tọa đã quyết định, từ nay về sau, Phương Thanh Điệp sẽ là Thiên điện chủ mới!" Vạn Trọng Sơn tuyên bố.
Phương Thanh Điệp hơi sửng sốt, nàng ta không ngờ rằng Vạn Trọng Sơn lại cho nàng ta một vị trí quan trọng như vậy. Phải biết rằng đây là một trong bốn đại điện quan trọng, nếu làm điện chủ sẽ được hưởng rất nhiều tài nguyên tu luyện.
"Trong trận chiến môn phái này, ngươi đã có cống hiến xuất sắc, đây là phần thưởng dành cho ngươi." Vạn Trọng Sơn mỉm cười nói.
Nghe vậy, Phương Thanh Điệp cười khổ, sau đó lắc đầu nói: "Tông chủ, ta rất cảm kích lòng tốt của ngài, nhưng ta không muốn vị trí Thiên điện chủ này. Bởi vì, sau một thời gian nữa, ta có thể sẽ phải rời khỏi tông môn.”
Vạn Trọng Sơn cau mày, nhưng sau khi nghĩ đến gia tộc võ đạo và thân phận thực sự đằng sau Phương Thanh Điệp, ông ta cũng không nói gì thêm.
Ông ta biết ý chí của Phương Thanh Điệp không đặt ở đây.
Ông ta đưa mắt nhìn về phía dưới Trần Mộc, chỉ thấy Trần Mộc lắc đầu, hiển nhiên là từ chối.
“Các ngươi đều coi thường địa vị Thiên điện chủ của Linh Tiêu tông sao?” Vạn Trọng Sơn dở khóc dở cười.
Hàn Giang Tuyết trâm ngâm một lát rồi nói: "Tông chủ, ta nghĩ chúng ta nên bồi dưỡng thêm những đệ tử vừa có năng lực quản lý, vừa tài năng võ đạo. Dù sao cũng không ai muốn chứng kiến những sự việc đã xảy ra lúc trước."
Nghe vậy, Vạn Trọng Sơn trầm ngâm một lát, cảm thấy cũng có lý. Vị trí Thiên điện chủ tương đối quan trọng, nếu rơi vào tay kẻ không trung thành với tông môn thì sẽ là một tác hại lớn.
Hơn nữa, bây giờ đúng là cần phải cất nhắc những thế hệ đệ tử mới, nếu không sẽ không thể xoay chuyển xu hướng đi xuống của môn phái được.
"Hàn điện chủ, cô có đề nghị gì không?" Vạn Trọng Sơn hỏi.
Hàn Giang Tuyết nhìn về phía Trình Vũ Hiên phía dưới, mỉm cười: "Ta cảm thấy Trình Vũ Hiên khá tốt, tông chủ thấy thế nào?"
Cơ thể mảnh dẻ của Trình Vũ Hiên hơi cứng lại, vốn dĩ nàng ta không có tư cách tham gia cuộc họp cấp cao này.
Nàng ta bị Hàn Giang Tuyết cưỡng ép kéo đến, nhưng không ngờ Hàn Giang Tuyết lại có chủ ý đề cử nàng ta làm Thiên điện chủ.
"Ta?" Trình Vũ Hiên hơi mở miệng, đang định từ chối, nhưng thấy Hàn Giang Tuyết trừng mắt, Trình Vũ Hiên đành phải từ bỏ.
Nhưng cho dù có Hàn Giang Tuyết ủng hộ thì nàng ta vẫn chỉ là một đệ tử bình thường, thậm chí còn không phải là đệ tử thân truyền, liệu tông chủ có đồng ý không?
Vạn Trọng Sơn cau mày, trên mặt lộ ra vẻ do dự. Vị trí Thiên điện chủ cần phải có thực lực nhất định, nhưng Trình Vũ Hiên còn chưa đạt tới Vạn Pháp Cảnh, nếu cho nàng ta làm điện chủ thì khó trách người khác chê cười.
"Ta cũng cảm thấy Trình Vũ Hiên khá thích hợp, cô ấy có thiên phú khá tốt, chỉ thiếu thời gian và tài nguyên tu luyện mà thôi. Chỉ cần có được tài nguyên và thời gian, cô ấy có thể trở thành trụ cột của Linh Tiêu tông." Trần Mộc cũng lên tiếng.
Địa điện chủ và Anh điện chủ nhìn nhau, mỉm cười bất đắc dĩ. Rốt cuộc hai người này đang có tính toán gì, làm sao bọn họ lại không biết Trần Mộc, Trình Vũ Hiên và Hàn Giang Tuyết đều là người Linh điện chứ.
Bây giờ, địa vị Thiên điện chủ lại rơi vào tay người của Linh điện, mối hận thù năm xưa giữa Thiên điện và Linh điện cuối cùng đã biến mất, dù sao bọn họ đều là người một nhà.
Cách làm này cũng khá tốt. Với cách này, việc đấu đá điên cuồng trong tông môn về sau sẽ được giảm bớt, các đệ tử tài năng cũng sẽ không phải chết sớm như vậy.
Đây là điều tốt nhất cho hướng phát triển của môn phái. Nhưng nếu vậy, địa vị của Linh điện trong tông sẽ đạt đến đỉnh cao, Địa điện và Anh điện sẽ không thể cạnh tranh được với họ.
Hai vị điện chủ của Địa điện và Anh điện tuy cảm thấy có hơi khó chịu nhưng cũng không nói nhiều. Dù sao những cống hiến của Trần Mộc và Hàn Giang Tuyết đều đã quá rõ ràng rồi.
"Nếu đã như vậy thì vị trí Thiên điện chủ sẽ do Trình Vũ Hiên đảm nhận." Vạn Trọng Sơn nói.
“Cảm ơn tông chủ!” Trình Vũ Hiên vội vàng chắp tay, cung kính nói.
"Trần Mộc, ngươi thì sao? Ngươi muốn phần thưởng gì?" Vạn Trọng Sơn nhìn Trần Mộc.
Trần Mộc đã sớm có chuẩn bị, ngón tay búng một cái, một mảnh giấy bắn ra, rơi vào trong tay Vạn Trọng Sơn: "Phiền tông chủ giúp ta thu thập một ít vật liệu."
Vạn Trọng Sơn cầm tờ giấy lên, thấy trên đó có mấy vật liệu linh khí quý giá, tương đối khó thu thập. Cho dù là ông ta thì cũng phải vác gương mặt già nua này đi hỏi khắp nơi mới có thể lấy được.
"Tên nhóc... Xem ra ngươi đã chuẩn bị từ lâu rồi." Vạn Trọng Sơn lắc đầu cười nói.