Lúc này, ngay cả cường giả Vũ Hóa Thần Môn cũng không ngần ngại gọi ra “Đèn Cửu Phượng Triều Dương”, hóa thành một con phượng hoàng lửa chín đầu, nhanh chóng lao về phía vết nứt trong khoảng không.
Tuy nhiên, ngay khi con phượng hoàng lửa chín đầu chuẩn bị lao vào vết nứt, thiếu nữ mắt vàng của yêu tộc đã lao đến.
Nàng ta vỗ đôi cánh, yêu lực màu vàng tỏa ra, hóa thành một màn sáng che phủ bầu trời, chặn trước mặt thánh chủng.
"Bùm!" Một tiếng nổ vang lên, dưới sự tấn công của phượng hoàng lửa chín đầu, màn sáng che trời nhanh chóng sụp đổ, một ngụm máu từ trong miệng yêu nữ tràn ra.
Nhưng sau lưng nàng ta, thánh chủng đã trốn thoát vào khe nứt hư không.
"Chết tiệt!"
Sắc mặt của cường giả Vũ Hóa Thần Môn vô cùng khó coi.
"Hừ, muốn ngăn cản chúng ta cũng đã muộn rồi."
Thiếu nữ mắt vàng nở nụ cười giễu cợt.
Phía sau bọn họ, thân hình mảnh dẻ của Phương Thanh Điệp cũng theo sát.
Nàng ta hóa thành một luồng sáng, bay lên trời, định lao vào hư không cùng với thánh chủng.
"Vút!" Đúng lúc này, một thanh ma kiếm mang theo tà khí vô tận và ý cảnh kiếm đạo mạnh mẽ cũng lao đi, xuyên qua khe hở hư không nhanh như một tia chớp.
Khoảnh khắc tiếp theo, một tiếng hét chói tai vang lên, rõ ràng ma kiếm không hề rơi vào cơ thể thanh mảnh của Phương Thanh Điệp, nhưng Phương Thanh Điệp lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Cảnh tượng này rất kỳ lạ.
Đôi mắt đẹp của Phương Thanh Điệp tỏa ra ánh sáng lạnh lếo như băng, xuyên qua khoảng không, nhìn chằm chằm vào Trần Mộc từ xa.
"Rời khỏi người nàng ấy nhanh, nếu không ta không ngại đâm nát tim ngươi, khiến ngươi không còn cơ hội hồi sinh nữa!" Trần Mộc lạnh lùng nói.
Giây phút nhìn thấy thánh chủng, Trần Mộc đã hiểu tất cả mọi thứ.
'Thánh chủng và linh hồn chiếm giữ cơ thể của Phương Thanh Điệp là một.
Nói cách khác, có thể nói linh hồn và ý thức của thánh chủng đã được sinh ra từ lâu, nhưng trái tim chưa trưởng thành hoàn toàn thì cả hai đã bị tách rời.
Trước đó, linh hồn của thánh chủng đã cư ngụ trong quan tài bảy thước kia.
Tuy nhiên, sau đó khi chiếc quan tài đó phát nổ, linh hồn của thánh chủng không có nơi nào để ở, chỉ có thể tạm thời lưu lại trên cơ thể của Phương Thanh Điệp.
Bởi vì lúc đó Phương Thanh Điệp vừa bị hỏa độc trong quan tài ăn mòn, ý thức không còn tỉnh táo nên không có ai thích hợp làm kí chủ hơn nàng ta.
Trong khoảng không tối đen như mực, chỉ còn sót lại một khe nứt nhỏ.
Mọi người có mặt đều sửng sốt, nhưng đôi mắt đẹp của Phương Thanh Điệp lại nhìn chằm chằm vào Trần Mộc, nghiến răng nghiến lợi.
Cuối cùng, nàng ta không lựa chọn trốn vào hư không nữa mà thay vào đó đưa cơ thể mảnh dẻ của Phương Thanh Điệp bay về phía bầu trời xa xôi.
Thấy vậy, Trần Mộc không chút do dự, quả quyết đuổi theo.
Khe nứt hư không bị đóng lại, thánh chủng kia cũng hoàn toàn biến mất.
“Thánh chủng yêu tộc!”
Ông già nhà họ Quý gầm lên giận dữ.
Cường giả Vũ Hóa Thần Môn cũng cảm thấy trong lòng ớn lạnh.
Họ đã để thánh chủng của yêu tộc trốn thoát rồi.