Sức trấn áp linh lực lan tỏa khắp trời, ngay lập tức tiếng sấm sét vang rền cũng bao trùm không gian, luồng linh lực tụ lại thành hình thiên thạch ngay trên đầu hắn ta rồi đè mạnh xuống.
Không gian như sắp bị bóp méo, phát ra từng đợt nổ vang rền, thiên thạch hùng vĩ cỡ khoảng mười trượng dường như có thể trấn áp toàn bộ kẻ địch trên thế gian!
Thấy vậy, ngón tay ngọc ngà thon thả của Hàn Giang Tuyết nhanh chóng đan vào nhau, tạo thành một ấn pháp cổ xưa, linh lực như sóng biển cuồn cuộn bộc phát từ khắp người nàng †a, cuối cùng tụ lại trên đỉnh đầu, kết thành một khẩu súng dài xanh lục, thân súng có phù văn thần bí cổ xưa, dường như còn có những làn sóng khủng bố có thể đánh tan mọi ác linh cuồn cuộn trào ral"
"Phá Linh Chi Thương, đi!"
Hàn Giang Tuyết bỗng nhiên chỉ thẳng một ngón tay ra, khẩu súng dài xanh lam ấy ngay lập tức xuyên vào không gian, mang theo sức mạnh cuồng bạo, đâm thẳng vào thiên thạch được linh lực kết thành đang rơi xuống.
Rầm.
Vào thời điểm va chạm, một âm thanh chấn động như tiếng chuông vang khắp không gian, ánh sáng rực rỡ bùng nổ như pháo hoa rợp trời.
Đất trời vốn u ám, ảm đảm bỗng chốc sáng như ban ngày, ánh sáng chói lóa rọi xuống, linh lực còn sót lại như từng đợt sóng võ cuốn trôi đi sức tàn phá khủng khiếp vụt đi.
Phịch, phịch, phịch.
Làn sóng mang theo sức tàn phá lướt qua, khiến những trụ đá đen xung quanh quảng trường cũng liên tiếp nổ tung, cát bụi văng tung tóe.
Mặt đất rung chuyển tạo ra những vết nứt dữ dội, sau đó sụp đổ nhanh chóng, không gian lấp đầy khói bụi vô cùng hỗn loạn.
Những trận đấu hở ra là phá hủy mọi thứ như vậy chắc chắn đã khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Và trước sức mạnh của dòng sóng tàn phá này, hai người Hàn Giang Tuyết và Tân Thạch Long cũng bị hất mạnh ra, lùi về sau mấy trăm mét.
Sau đó, trước mắt Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan là cảnh tượng Hàn Giang Tuyết miệng phun ra máu tươi, sắc mặt tái mét.
"Hàn sư tỷ!", cảnh tượng này khiến Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan vô cùng lo lắng và sợ hãi.
Nhưng trước cuộc chiến của kẻ mạnh cảnh giới Vạn Pháp này, hai nàng ta cũng cũng không dám nhúng tay vào, vì với thực lực của người họ thì không những không giúp được cho Hàn Giang Tuyết, ngược lại còn thêm phiền phức cho nàng ta.
"Khà Khà, Linh Căn của ngươi đã bị tổn thương mà còn muốn đấu với ta ư, đúng là không biết tự lượng sức mình!",
Tân Thạch Long phì cười, ánh mắt đầy ắp vẻ chế giêu.
Có điều hắn ta không thể phủ nhận được là người thiếu nữ Hàn Giang Tuyết này có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, không những vậy, nàng ta còn trẻ tuổi mà có thể đạt được tới cảnh giới Vạn Pháp này thì có thể thấy, nàng ta đang sở hữu †ài năng thiên bẩm hơn người.
Nhưng tiếc là Linh Căn của nàng ta đã bị tổn thương, không những khiến thành tích tu luyện giảm sút trâm trọng mà tài năng thiên bẩm cũng chịu giới hạn, ngay cả khi chiến đấu với cường độ cao như này cũng khó mà kéo dài trong thời gian quá lâu.
Hàn Giang Tuyết của hiện tại không còn đáng gờm như trước nữa.
Hàn Giang Tuyết lau máu ở khóe miệng, ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng: "Cho dù Linh Căn của ta có bị tổn thương thì ta cũng đủ sức đánh chết ngươi!"
Nàng ta vừa dứt lời thì trên bầu trời vang lên một tiếng gió rít, Hàn Giang Tuyết sải bước liên tiếp lao thẳng về phía Tân Thạch Long.
"Muốn giết ta ư, Hàn Giang Tuyết nhà ngươi không đủ tư cách đâu!"
Ánh mắt Tần Thạch Long cũng lộ rõ vẻ hung tợn, hắn ta siết chặt nắm đấm, mang theo sát khí cuồng bạo xông về phía Hàn Giang Tuyết.
Rầm.
Nhưng ngay vào lúc này, không gian lại vang lên một tiếng nổ chói tai, chỉ thấy một luồng tà khí cuồn cuộn hóa thành một trụ ánh sáng cỡ trăm trượng vút lên trời cao.
Lúc này, bầu trời rộng lớn bị nhuộm đỏ thành biển máu và, tiếng gào khóc thê lương của trẻ con vang vọng khắp không gian.
Chỉ cần nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của trẻ con này, ai nấy cũng sởn hết gai ốc, cảm giác ớn lạnh bất giác trào dâng.
"Rốt cuộc là thứ gì vậy?"
Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan sững người, đôi mắt mỹ miều của hai nàng ta dường như đã nhìn thấy một thứ gì đó khiến họ cảm thấy vô cùng ghê sợ.