"Không được đi!" Dương Chấn Thiên hổn hển gầm lên.
"Không đi chẳng lẽ ông còn định mời bọn ta uống trà à? Hàn Giang Tuyết khinh thường châm chọc.
Ngay sau đó, linh lực quanh người nàng càng trở nên dâng trào, mười ngón tay thon dài tạo thành từng ấn quyết cổ xưa giữa trời, một gợn sóng huyền ảo xa xưa bỗng dưng khuếch tán trong trời đất.
Ngay lúc này đây, Hàn Giang Tuyết cũng đã chuẩn bị một số kế hoạch dự phòng.
Nơi này là di tích của Thương Long tông, tình hình trận chiến thay đổi trong nháy mắt, nàng cũng không muốn bị lão già đáng chết này ngăn cản!
Ẩm.
Bỗng nhiên, một luồng linh lực kinh khủng hóa thành cột sáng trăm trượng, cơ thể mềm mại của Hàn Giang Tuyết phóng lên trời, bắn thẳng vào mây xanh.
Thình lình, luống sáng thần bí bất diệt đó tiến vào tầng mây, bao phủ lấy người Hàn Giang Tuyết.
Mà quanh thân Hàn Giang Tuyết nhìn như được điểm xuyến bởi những viên pha lê đủ màu óng ánh, trông vô cùng xinh đẹp, nhưng đằng sau vẻ đẹp này, mọi người đều cảm nhận được một làn sóng kinh khủng hủy diệt thế giới từ trong cơ thể của Hàn Giang Tuyết cuộn trào lên.
Trần Mộc quay đầu lại nhìn thử, hắn biết, trong tay Hàn Giang Tuyết có rất nhiều thủ đoạn từ thời xưa cổ, nhưng mà với phương pháp cổ xưa này, có lẽ nàng cũng phải đánh đổi rất nhiều.
Vì thế, lúc này đây, hắn không thể lãng phí bất cứ thời gian nào!
Cạch.
Trần Mộc tăng tốc, mượn sức mạnh của hạt bồ đề, hắn liên tiếp xuyên qua tầng lớp của đại quân Thi Khôi đang ngăn cản, lao vút đi, thậm chí hắn còn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng đại chiến kinh hoàng sau lưng mình, cùng với cả tiếng gâm gừ dữ tợn của Dương Chấn Thiên.
Nhưng Trần Mộc không quá để ý đến những thứ này nhiều hơn nữa.
Chỉ trong thời gian một nén nhang ngắn ngủi, Trần Mộc đã bỏ lại mọi người đằng sau, dẫn Hạ Chỉ Lan và Trình Vũ Hiên đuổi tới nơi lòng chảo tối mù.
Nơi này không còn đại quân Thi Khôi nữa, thay vào đó là một vùng đất âm u càng làm người ta cảm thấy bất an hơn.
Nơi này giống như chỗ tế tự xa xưa, ở rìa ngoài cùng có mấy trụ đá màu đen khoảng chừng hàng trăm trụ, trên những trụ đá màu đen này được khắc rất nhiều vật tổ cổ xưa và dữ tợn, trong những đường phác họa chồng chéo đó, nhìn qua có mấy phần giống như máu rồng thời xưa cổ.
Mà trên đỉnh trụ đá màu đen này là mấy chiếc đèn quỷ dị, ánh lửa chiếu xuống chiếc ao máu rất to trước mặt, cứ thế lồ lộ ở trước mắt mọi người.
"Đây là?" Nhìn thấy ao máu này, Trần Mộc cũng phải giật mình.
Thậm chí không thể gọi cái ao máu này là ao được mà phải gọi là biển!
Biển máu này rộng khoảng chừng ngàn trượng, dòng máu hỗn loạn bên trong cuồn cuộn như sóng, róc rách, róc rách, thỉnh thoảng còn có có từng đợt bong bóng thoát ra.
Trong bí tàng của Đại trưởng lão Thất Huyền Tông cũng có một cái âm trì, nhưng so với ao máu trước mặt này hoàn toàn là hai khái niệm khác hẳn nhau, ít nhất nó phải lớn hơn gấp trăm lần so với âm trì mà Trần Mộc đã nhìn thấy lúc trước.
Xung quanh âm trì còn có mấy bộ xương xây như núi, mấy bộ xương này không hề lớn, giống như là của trẻ con vậy.
Nhìn thấy tình cảnh này, cho dù Trần Mộc có tốt bụng đến mức nào, trên trán hắn cũng xuất hiện gân xanh vì tức giận!
"Rốt cuộc trong ao máu này chứa bao nhiêu máu của trẻ chứt"
Trong lòng Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan cũng run lên từng hồi, nhìn đống hài cốt xây lên như núi đó và biển máu tươi khó mà nhìn thấy đáy, trong lòng các nàng cũng cực kỳ chấn động.
Ít nhất phải có ba trăm ngàn đứa trẻ!
Thứ ma đầu giết người như ngóe nào làm ra chuyện này thế?
"Trần Mộc, đây là cái gì vậy?" Hạ Chỉ Lan bỗng nhận ra gì đó, nàng ấy gọi to về phía Trần Mộc.
Lúc này đây, Trần Mộc đang siết chặt năm đấm, trên cánh tay hăn nổi đầy gân xanh, hơi thở cũng nặng nề khó chịu, giống như đang kìm nén một cơn giận dữ ngập trời nào đó.
Hắn cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm về phía trung tâm của biển máu có một cái kính bằng đồng thau cổ xưa dựng thẳng.
Cổ kính bằng đồng này to khoảng chừng mười trượng, bên trên có khắc rất nhiều hoa văn mãnh thú thời cổ xưa, còn nguy nga đồ sộ hơn nhiều mấy trụ đá màu đen sừng sững xung quanh đó.
Trong biển máu này toàn là máu tươi, hình như chúng được dùng để nuôi cổ kính đồng thau này, nguồn linh lực vô tận được cổ kính này hấp thu, đột nhiên, hoa văn thái cổ trên cổ kính bỗng sáng lên, giống như một luồng sát khí hung dữ muốn thôn tính thiên địa, điên cuồng tràn ngập.
Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan chỉ liếc mắt nhìn chiếc cổ kính đồng thau này một chút mà trong đầu họ đã váng vất một biển máu địa ngục, từng oan hồn rách nát thê thảm kêu, tiếng vang vọng đó làm rối loạn lòng họ.
"Kính Thiên Ma Long, đây đúng là kính Thiên Ma Long rồi!" Hoàng Côn như phát điên lên, hắn gào to, trong giọng nói không cách nào che giấu được sự mừng rỡ điên cuồng.
Thiên Ma cung bọn họ khổ sở tìm kính Thiên Ma Long như vậy, quả nhiên là nó ở đây rồi!
Ngàn năm qua!
Suốt cả ngàn năm, bọn họ chờ đợi ngày này cũng đã quá lâu rồi!
Cái ngày kính Thiên Ma Long vật quy chủ cũ!
"Ha ha ha ha, rốt cuộc Thiên Ma cung ta cũng lấy lại bảo vật trấn tông của mình rồi, từ nay về sau, ở Nam châu này có ai có thể sánh với Thiên Ma cung ta nữal"
Hiện tại Hoàng Côn giống như một kẻ điên, hắn ta ngửa mặt lên trời mà la hét, tựa như đã bị đè nén một thời gian quá dài, cho nên lúc này mới phóng thích cả ra, tròng mắt hắn đỏ bừng.
Mà Mai Trường Lâm và gã Linh Tiêu Tông mặc áo bào màu đen thần bí cũng nhìn chằm chặp vào chiếc cổ kính bằng đồng thau trước mặt, sắc mặt trở nên nghiêm nghị chưa từng có.
"Đây chính là kính Thiên Ma Long sao?"
"Năm đó Thương Long tông và Thiên Ma cung hợp tác chế †ạo ra một thứ đồ vật tà ác bậc nhất này!" Mai Trường Lâm híp mắt lại.
Cho dù cách rất xa, bà ta cũng có thể cảm nhận được sát khí hung tợn cuồn cuộn phát ra từ chiếc cổ kính đồng thau này, đủ biết nó khủng bố cỡ nào.
Loại sát khí này tồn tại vốn dĩ đã là vi phạm ý trời. Cho dù là cường giả của cảnh giới Vạn Pháp cũng phải sợ kính Thiên Ma Long như sợ cọp, khó trách tại sao Thiên Ma cung lại điên cuồng cố gắng tìm kiếm tung tích của kính Thiên Ma Long như thế.
Với loại sát khí này mà nói, nếu để cho Thiên Ma cung có được, chỉ e nó sẽ là tai họa ngập đầu với bất cứ thế lực nào!
"Trân Mộc, không thể để cho bọn chúng lấy nó được, tuyệt đối không thểt" Trình Vũ Hiên nhìn về phía Trần Mộc, nàng ấy căn chặt răng, ánh mắt kiên định chưa từng có.
Nàng biết, sát khí này chắc chắn không thể mang ra khỏi di tích, càng không thể bị những người áo đen không rõ lai lịch trước mắt này lấy được, nàng có thể linh cảm được, nếu như hung khí rơi vào tay của những gã áo đen này, đừng nói là Linh Tiêu Tông, chỉ e khắp địa giới Nam châu này cũng phải đối mặt với một đại nạn khiến trăm họ lầm thanl
"Ta biết!" Trần Mộc hơi cúi mắt.
Lúc này đây, rốt cuộc hắn cũng biết gợn sóng kỳ lạ trước đó mà mình cảm ứng được là gì!
Chính là từ chiếc kính Thiên Ma Long trước mắt được đúc ra từ máu của ít nhất ba trăm ngàn đứa trẻ!
Một khi để người của Thiên Ma cung có được thứ này, chắc chắn sẽ mang đến một đại nạn khổng lồ tới cho địa giới Nam châu!