"Giờ ta không có thời gian đấu với ngươi đâu, sao ngươi cứ ép ta thế!", Trần Mộc dữ dẫn lầm bầm.
"Tên khốn kiếp nhà ngươi..."
Gương mặt quý phái của Mai Trường Lâm đỏ tía lên, mắt bà ta trợn trừng, tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm Trần Mộc.
Bà ta đến nằm mơ cũng không ngờ được là kể từ lần trước hai người gặp nhau, mới chưa được ba tháng mà thực lực của Trần Mộc đã tăng vọt đến mức độ khủng khiếp này rồi.
Nghĩ lại lúc đó, Trần Mộc phải hợp lực với Hạ Phi Vũ thì mới miễn cưỡng ngang sức chiến đấu được với Mai Trường Lâm, vậy mà giờ hắn chỉ cần một tay cũng có thể khiến bà ta không nhúc nhích được rồi.
Bà ta vô cùng căm hận.
Bà ta hận vì tại sao ban đầu không kịp thời ra tay diệt trừ hắn tận gốc, cho dù phải trả giá đắt nhường nào, cũng không chừa lại cho hắn bất kỳ cơ hội lớn mạnh nào cả.
Bà ta hận Tam Hoàng tử thiên phú song toàn, đường đường là người đứng đầu của Ninh Quốc lại để tên khốn Trần Mộc này chạy thoát!
Mới chỉ trong vòng thời gian ba tháng.
Với thực lực hiện tại của Trần Mộc, ngay cả Mai Trường Lâm cũng khó mà thoát khỏi tay hắn.
"Bậc thầy ta không cam tâm, cho dù bậc thầy ta có chết thì cũng phải lôi ngươi đi chôn cùng!"
Mai Trường Lâm hét lên dữ tợn, vẻ mặt cực kỳ hung dữ, ánh sáng xanh lạnh lùng trào dâng cuồn cuộn bộc phát từ cơ thể bà ta, ánh sáng này hệt như mang theo một dòng sóng kiếm ý khó tả, toả ra khắp đất trời khiến nhiệt độ không gian ngay lập tức hạ xuống.
Và rồi không gian hệt như bị đông thành băng đá, khí lạnh này lan toả khắp nơi, trong chớp mắt đã khiến cánh tay đang bóp chặt cổ bà ta của Trần Mộc đông cứng thành đá.
Rầm.
Mai Trường Lâm vung một cú đấm ra, luồng linh lực như băng lam của biển cả xông thẳng về phía ngực của Trần Mộc, khí thế cuồng bạo vô cùng!
"Hừ!", Trần Mộc chau mày, hừ lạnh một tiếng rồi văng một cú đá ra va thẳng vào cơn cuồng phong hung bạo đang quét về phía hắn.
Phịch.
Một âm thanh nặng trĩu vang lên, ánh sáng vàng rực rỡ và năng lượng xanh băng giá va chạm kịch liệt, giữa những tia sáng rực rỡ lộng lẫy lóe lên, một cơn cuồng phong cuồn cuộn hướng về phía cả hai người.
Cánh tay của Mai Trường Lâm hệt như bị một chày sắt
đập vào, xương kêu "khậc" một tiếng rồi gãy gập, cả người bị hất văng ra ngoài.
Trân Mộc khẽ vung tay, linh lực dao động khiến băng trên cánh tay của hắn nứt vỡ tan và không hề làm hắn bị thương.
"Bậc thầy ư? Ngươi mà cũng xứng tự xưng là bậc thầy sao?
Kiếm ý kém cỏi này của ngươi xuất hiện trước mặt ta chỉ càng khiến ngươi thêm mất mặt xấu hổ thôi!", Trần Mộc hung hăng nói.
Phịch.
Khoảnh khắc tiếp theo, Trần Mộc lấy chân đạp thẳng vào không trung, chỉ nghe tiếng nổ chói tai, rồi cả người hắn biến mất ngay tại chỗ.
Đợi đến khi tất cả mọi người đã định thần lại thì cơ thể Trần Mộc không biết tự lúc nào đã xuất hiện ngay sau lưng Mai Trường Lâm.