Mục lục
Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm ngàn năm.

Cho dù là Hoang Vô Thần năm đó, dù có dốc toàn lực cũng không thể mang lại cho hắn thương tổn kinh khủng nhường này.

Chỉ là một thăng nhóc rác rưởi chưa mọc lông, vậy mà lại khiến hắn tổn thương đến vậy.

Nghĩ tới đây, Từ Thương Lâm vừa giận dữ, nhưng sâu trong lòng hắn vẫn có một cảm giác bất an mãnh liệt.

Trần Mộc khó mà lường được, khiến cho Từ Thương Lâm dần dần cảm nhận được cảm giác uy hiếp của cái chết, cảm giác uy hiếp này còn mạnh hơn cả Hoang Vô Thần trước đó. Không biết vì sao, hắn cảm thấy nếu cứ tiếp tục dây dưa chiến đấu nữa, hẳn ta có thể bị thắng nhóc này giết chết!

Lúc này đây, hẳn ta cản răng, linh lực Thiên Ma quanh cơ thể điên cuồng bộc phát, cơ thể bị trọng thương rũ rượi chợt hóa thành một vệt sáng, lao vút về phía bầu trời xa xăm, không định quần thảo nữa.

Rào.

Thấy cảnh này, sắc mặt của tất cả mọi người đều lộ vẻ khiếp sợ, cái tên này lại muốn chạy trốn sao?

Ai mà ngờ được, đường đường là lão tổ của Thiên Ma cung, cường giả ở cảnh giới Bất Diệt lại bị một tiểu bối ép đến mức đào tẩu!

"Lão tổ!" Quỷ Hùng và Diêm Quân hét lên không tin nổi, sắc mặt cũng trắng bệch vô cùng.

"Trần Mộc, nhanh, nhanh ra tay giết hẳn!" Đôi mắt của Tri Tuyết lóe lên ý lạnh, quát nhẹ một câu.

Nếu không nhân lúc hắn ta suy yếu nhất rồi giết hản, đợi đến khi hắn ta khôi phục lại trạng thái tốt nhất thì khó có cơ hội nữa có thể giết hản nữa.

Trên bầu trời.

Trần Mộc nhìn Từ Thương Lâm điên cuồng chạy trốn, sắc mặt hẳn vô cùng bình tĩnh, đưa tay về phía không trung, ánh sáng đen lấp loé, một cây bút lông màu đen khoảng chừng một tấc xuất hiện, năm trong lòng bàn tay.

Ngay giây phút chiếc bút này xuất hiện, gió rít mây vần, đất trời như mất đi quy luật, linh khí vô tận bị khuấy động tạo thành một vòng xoáy kinh trời, vờn quanh.

Đây chính là bút Càn Khôn mà Trần Mộc “mượn” từ Ngọc Linh thụ yêu, ở trong Linh Lâu Thượng Cổ.

"Viết chữ như rồng bay phượng múa!" “Tạo âm dương thiên địa, hóa đại địa long khít" "Mở mạch thuật, mởi"

Trần Mộc cầm bút Càn Khôn trong tay, vạch mạnh một vệt trong không trung, thế bút rất khỏe, long phượng bay lượn, linh khí cuồng bạo vô cùng, cuồn cuộn cuốn sạch trong trời đất. Ngay sau đó, nguồn sơn mạch vô tân bỗng xuất hiện từng ngọn núi cao tới vạn trượng, khí thế hùng vĩ đang bắt đầu di động.

Äm ầm ầm.

Thế núi di chuyển, mặt đất cũng rung lên, âm thanh ầm ï và huyên nạo, một nguồn long mạch thần bí dưới đất cứ thế được hắn phác hoạ thành. Long mạch vô hình, nhưng thấp thoáng lại có vô số ánh sáng lấp loé dưới mặt đất, quanh co uốn lượn tựa thân rồng.

"Gào!" Ngay lúc long mạch được hình thành, tiếng rông ngâm dữ tợn vang lên từ bên dưới lòng đất, tiếng rồng này không phải tưởng tượng ra mà giống như rồng thật, uy nghiêm mà bá đạo.

Chợt, một luồng năng lượng mạch văn mênh mông phóng thẳng lên bầu trời, tạo thành một toà tháp vàng ngàn trượng, bên ngoài tháp vàng có một con Kim long ngũ trảo quấn quanh, tạo thành tư thế Hóa Long trấn tháp, lực trấn áp phủ vây, khiến cho không gian xung quanh Từ Thương Lâm đang cố gắng bỏ chạy ra xa cũng bị cuốn theo vào.

Âm.

Trong khoảnh khắc đó, trời đất cũng vì đó mà rung lên, linh khí vốn đang cuồn cuộn cũng như bị phong tỏa hết trong thân tháp.

Nhìn năng lực dời núi lấp biển kinh khủng này, không chỉ mấy người Phương Thanh Điệp và Vạn Lam sợ ngây người, mà ngay cả Tri Tuyết cũng ngơ ngẩn tại chỗ, trong ánh mắt bọn họ cùng lúc toát lên vẻ kinh hãi.

"Chuyện này... đây là cái gì vậy?" Cơ thể lả lướt của Vạn Lam bất giác run rẩy, giật mình hét lên thành tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK