Nói rồi, Nghiêm Chung buông tay, quay người rời khỏi phòng giam.
Một vài lính cai ngục đang đứng trước cửa phòng giam.
“Tra tấn hắn nhiều vào, nhưng đừng làm hắn chết đấy!", Nghiêm Chung dặn dò.
"Rõ!", đám lính cai ngục thi nhau gật đầu nhận lệnh.
Trần Thiên Hải khinh bỉ nhìn ông ta rời đi, ánh mắt không chút sợ sệt, ngược lại, sau khi thấy Nghiêm Chung tới, ông ta lại càng thêm chắc chắn một chuyện, đó là: Trần Mộc đã thoát khỏi Ninh Quốc.
Nếu không thì ông ta đã chết từ lâu rồi!
Hoàng đế sợ là Trân Mộc sẽ quay lại đây sau một hai năm nữa, lúc đó ác mộng của Ninh Quốc sẽ mới bắt đầu.
Hoàng đế lo sợ nên mới phải bắt Trần Thiên Hải làm con tin, muốn lấy ông ta ra uy hiếp Trần Mộc.
Hoàng đế không dám để ông ta chết, vì ngài ta tự tin rắng Trần Mộc sẽ vẫn sống sót quay về đây!
"Rồi sẽ có một ngày Ninh Quốc phải đổi chủ nhân mới!"
Trần Thiên Hải hung hăng nói.
Trong Kiếm Vũ Các.
Tân Như Nguyệt sửa soạn xong tất cả hành lý, sau đó ngước mắt nhìn quanh căn phòng mà nàng ta ở bấy lâu nay, trong lòng không khỏi có chút luyến tiếc.
Ai có thể ngờ rẵng trong thời gian ngắn ngủi chưa tới nửa năm này lại xảy ra biết bao chuyện không ai ngờ tới như vậy chứt
Nàng ta đến Nội Các, nói lời từ biệt cuối cùng với Tiêu Thời Vũ.
“Con cũng định rời đi sao?"
Tiêu Thời Vũ ngồi ở ghế chính trong nội các, nhìn nàng ta với ánh mắt phức tạp.
Suy cho cùng, trong tất cả các học trò, Tân Như Nguyệt là học trò theo ông ta lâu nhất.
Nhưng tiếc là, trên đời này cuộc vui nào cũng sẽ có lúc tàn.
"Sư phụ, con muốn gia nhập Thất Huyền Tông!", Tân Như Nguyệt quỳ dưới đất, khẩn cầu nói.
Muốn vượt qua Trần Mộc thì nàng ta phải gặt hái thêm nhiều nguồn tài nguyên tu luyện nữa, và cũng có một điều rất rõ ràng là năng lực của Kiếm Vũ Các hiện giờ không thể cho. nàng ta những gì nàng ta muốn nữa rồi.
Tiêu Thời Vũ thở dài, khua tay nói: "Đi đi, nhưng những lúc Kiếm Vũ Các cần, hi vọng con có thể đến!"
"Sư phụ, người yên tâm, Kiếm Vũ Các vẫn mãi là nhà của con, bất kỳ ai dám huỷ diệt Kiếm Vũ Các, con nhất định sẽ không tha thứ cho kẻ đó!", Tân Như Nguyệt giõng dạc đáp lời.
"Vậy thì tốt!", Tiêu Thời Vũ khế gật đầu.
Sau đó, Tân Như Nguyệt đứng dậy, quay đầu rời khỏi Kiếm Vũ Các.
Tại tổng bộ Đan Lâu.
Khi Lâm Triều Ca quay trở lại lần nữa, nhìn các cung điện lớn trống vắng hồi lâu, trong lòng không khỏi có nhiều suy tư.
Hiện tại, để tránh bị liên luy, Lâm Triều Ca đã đưa đám Liễu Thanh Hân và Đàm Tùng rời khỏi nơi đây.
Hắn có một người bạn tốt ở môn phái Thiên Ảnh, may có sự giúp đỡ của hẳn ta mà Lâm Triều Ca mới có thể đưa đám Liễu Thanh Hân và Đàm Tùng thuận lợi gia nhập môn phái Thiên Ảnh để tu luyện.
Bởi vì hẳn biết hiện tại Đan Lâu không còn là chốn phù hợp. với những thanh niên trẻ tuổi này nữa, hơn nữa nếu còn ở lại Ninh Quốc, rất có thể sẽ bị hoàng đế báo thù vì chuyện của Trần Mộc trước đây.
"Haiz!", Lâm Triều Ca thở dài.
Trước đây có Tôn Béo và Đàm Tùng hay bày trò nên Đan Lâu lúc nào cũng náo nhiệt vui vẻ.
Bây giờ không còn ai ở đây nữa, Đan Lâu cũng chìm trong ảm đạm.
Nghĩ tới đây, Lâm Triều Ca cũng cảm thấy chạnh lòng, một nỗi cô đơn trào dâng.
"Lâm tiền bối!", lúc này một bóng dáng trẻ tuổi bước ra, đôi mắt long lanh nhìn Lâm Triều Ca, hỏi: “Thiếu gia đã an toàn rời khỏi đây chưa?”
"Ừm, thiếu gia đã rời khỏi biên giới Ninh Quốc rồi!", Lâm Triều Ca gật đầu đáp.
"Vậy thì tốt!", Bảo Nhi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, yên tâm hơn, chỉ cần Trần Mộc an toàn rời khỏi đây thì trong lòng nàng ấy không còn phải lo lắng điều gì nữa.
"Tiền bối, ta cũng muốn tu luyện, ta có thể bái tiền bối làm sư phụ được không?”, Bảo Nhi chợt ngẩng đầu, rụt rè hỏi.
Lâm Triều Ca nhìn Bảo Nhi, khẽ xoa đầu nàng ấy, cười nói: “Đương nhiên là được rồi, Linh Căn của Bảo Nhi thuần khiết như vậy, rất thích hợp để tu luyện, ta tin là nếu Bảo Nhi tu luyện thì chắc chắn thành tích sẽ không thua kém gì các bậc tiền bối, thiên tài đi trước đâu!”
Nghe vậy, gương mặt Bảo Nhi lộ vẻ vui mừng.
Nàng ấy tin rằng không đầy hai năm nữa, Trần Mộc nhất định sẽ quay về Ninh Quốc.
Đến lúc đó, nàng ấy sẽ giúp đỡ Trần Mộc, không muốn chỉ làm người đứng xem bên ngoài nữa!