Mục lục
Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi tiếng gầm vang lên, sáu bóng người đầy sát ý lạnh lùng xuất hiện trước mặt Trân Mộc. Khuôn mặt hung dữ và đôi mắt u ám của họ dường biểu thị sự tức giận tột độ.

"Đúng là tên khốn tàn ác, rốt cuộc ngươi cũng dám ra ngoài, còn không nhanh chóng theo bổn tọa quay về Thất Huyền Tông!" Bạch Đỉnh Thiên tức giận hét lên.

"Về Thất Huyền Tông với ngươi ư, ngươi định mời ta uống trà à?"

Trần Mộc cười nhẹ, đôi mắt đen lóe lên một tia châm chọc.

"Thôi, hôm nay ta không có hứng, để hôm khác đi!"

"À đúng rồi, dựa theo ván cược khi trước, một đầu người bằng hai mươi tòa thành. Trong tay ta có đang có hai cái đầu của Thất Huyền Tông, tính là là bốn mươi tòa thành nhỉ?"

"Mong Bạch tông chủ thực hiện lời hứa!"

Trần Mộc chắp tay, sau đó vung tay lên, hai cái đầu máu chảy đầm đìa bay ra như tú cầu.

Hai cái đầu này chính là Quý Huyên và Tập Kinh! Sau khi nhìn rõ hai cái đầu đầy máu kia, tất cả đệ tử Thất Huyền Tông đều giật mình, sau đó thét lên: “Tập sư huynh, Quý sư tỷ!”

"Trần Mộc, đồ súc sinh nhà ngươi chết không được tử tết"

Vô số đệ tử Thất Huyền Tông nhìn về phía Trần Mộc với đôi mắt đẫm lệ và hung ác.

Bộ dạng bi phẫn đó như thể chỉ hận không thể ăn sống nuốt tươi!

Bên trong thành Đại Hoang, tất cả người xem đều ngạc nhiên, sau đó hoảng sợ.

Tên nhãi này, đến lúc này rồi còn dám trêu chọc Bạch Đỉnh Thiên, không muốn sống nữa ư!

Bạch Đỉnh Thiên chính là cường giả Bất Diệt Cảnh đó! Ném hai cái đầu này ra có khác gì tát thẳng vào mặt Thất Huyền Tông giữa bàn dân thiên hạ không?

Ngay cả Hoàng đế Ninh cũng nheo mắt lại, hành động của Trần Mộc cũng khiến hắn ta kinh ngạc, tên này là nghé con không sợ cọp, hay thực sự có vốn liếng để dựa vào?

Nhìn dáng vẻ hai người Quý Huyên và Tập Kinh chết không nhắm mắt, Bạch Đỉnh Thiên siết chặt tay, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn, có vẻ cực kì tức giận.

“Trần Mộc!”

Bạch Đỉnh Thiên gầm lên dữ tợn, trong mắt tràn đầy lửa giận và sát ý.

"Ngươi nghĩ bổn tọa không xử được ngươi thật ư?"

"Chỉ một tên cảnh giới Thần Tàng mà cũng dám huênh hoang trước mặt bổn tọa ư. Để bổn tọa bắt ngươi về xem ngươi chịu được bao nhiêu khổ hình của Thất Huyền Tông!"

Bạch Đỉnh Thiên nghiến răng nghiến lợi, sát ý càng tăng thêm!

Hiện tại hắn ta hận Trần Mộc đến cực điểm!

"Chết đi cho ta!" Bạch Đỉnh Thiên không nói nhiều lời vô nghĩa, tay áo hất lên, linh lực ầm ầm khuấy động. Ánh sáng ngập trời tụ lại thành bàn tay màu xanh khổng lồ, đánh về phía Trần Mộc.

Dao động linh lực kia như thể đã phát huy thực lực của cảnh giới Bất Diệt đến cực hạn!

Phương Thanh Điệp và Vạn Lam đều biến sắc, Bạch Đỉnh Thiên là cường giả Bất Diệt Cảnh chân chính, thậm chí còn mạnh Từ Thương Uyên khi trước vài phần.

"Bạch Đỉnh Thiên, trước mặt bổn tọa, ngươi xứng giết đệ tử Linh Tiêu Tông ư? Ngươi coi bổn tọa là gì?" Đúng lúc này, một tiếng gầm vang lên.

Trước khi bàn tay khổng lồ màu xanh trên bầu trời chạm vào người Trần Mộc, luồng sáng linh lực cao trăm trượng bắn ra đánh vào nó.

"Bùm!"

Tiếng nổ đinh tai nhức óc nổ vang lên, hai cỗ linh lực cực kỳ cuồng bạo va chạm vào nhau, sóng triều quét sang bốn phía.

Bóng Vạn Trọng Sơn xuất hiện trước mặt Trần Mộc, linh lực chạy khắp toàn thân, vọt tới đỉnh cảnh giới Vạn Pháp.

Vô số người trong thành Đại Hoang nhìn cảnh tượng này, nhất thời hưng phấn, hai đại tông môn cuối cùng cũng sắp đối đầu với nhau!

Tuy nhiên, thực lực của Bạch Đỉnh Thiên đã đạt đến cảnh giới Bất Diệt, chỉ bằng sức mạnh cảnh giới Vạn Pháp của Vạn Trọng Sơn, chỉ sợ không ngăn được!

Thấy vậy, Phương Thanh Điệp và Vạn Lam đều đi đến chỗ Vạn Trọng Sơn, vẻ mặt nặng nề.

"Bạch Đỉnh Thiên, ngươi có còn tí liêm sỉ nào không? Lúc trước khi ở Đại Thiên Các, chính miệng ngươi nói một cái đầu hai mươi tòa thành, giờ muốn quyt à?" Vạn Trọng Sơn cũng rít lên, khí thế không kém hơn chút nào.

Bạch Đỉnh Thiên sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói: "Vạn Trọng Sơn, ngươi có biết bổn tọa tốn bao công sức bồi dưỡng hai đệ tử này không? Món nợ này, nếu hôm nay không tính rõ ràng, tên nhãi này không được bước chân ra khỏi thành Đại Hoang!"

"Nói xàm ít thôi!" Vạn Trọng Sơn phản bác lại không chút nào yếu thế: "Lúc trước trong mộ kiếm Đại Hoang, biết bao nhiêu đệ tử Linh Tiêu Tông ta chết trong tay Thất Huyền Tông các ngươi? Bao nhiêu tòa thành của Linh Tiêu Tông bị các ngươi chia cắt? Giờ đến lượt Thất Huyền Tông các ngươi chết vài người thì lật bàn quyt nợ à? Má nhà ông chơi không nổi thì lúc đầu phải nói chứ!"

"Nếu đã dám tham gia vào mộ kiếm Đại Hoang, sống chết dựa vào bản lĩnh. Hôm nay Thất Huyền Tông các ngươi thua, chứng tỏ kỹ năng không bằng, chết là đáng. Đừng trách người khác, có trách thì trách bản thân ăn hại ấy!"

Khi Vạn Trọng Sơn nói ra những lời này xong, cả thành Đại Hoang tĩnh lặng.

Không ít người âm thầm cười lạnh, Vạn Trọng Sơn này bình thường nhìn ra vẻ lịch sự nhã nhặn, không ngờ khi mắng người lại đơn giản trực tiếp như thế, không giữ lại chút thể diện nào cho đối phương! Xem ra Vạn Trọng Sơn cũng ôm hận thù sâu sắc với Thất Huyền Tông...

"Lão già, ngươi nói gì đấy!" Bạch Đỉnh Thiên ở đối diện trợn to hai mắt, tức đến xanh mặt, hét lớn.

"Sao nào? Điếc à? Bổn tọa nói đệ tử nhà ngươi chết là đáng, có trách thì trách bản thân yếu đuối thôi!" Vạn Trọng

Sơn tức giận mắng.

Cơ bắp trên mặt Bạch Đỉnh Thiên run rẩy, tay hắn ta siết chặt, máu chảy dọc theo tay.

"Giỏi... Vạn Trọng Sơn ngươi giỏi lắm!" "Đệ tử Thất Huyền Tông ta kỹ thuật không bằng người, chết là đáng! Nhưng hôm nay bổn tọa cũng muốn cho Linh

Tiêu Tông các ngươi chết tại đây!"

Rầm.

Một cỗ linh lực hùng vĩ bao la như biển bộc phát từ trong cơ thể Bạch Đỉnh Thiên, bao phủ khắp không trung. Chỉ trong nháy mắt, trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, mọi người cảm nhận được sự áp bách vô cùng cường đại, tràn khắp không gian.

Sắc mặt Phương Thanh Điệp và Vạn Lam tái đi. Trước luồng áp bách này, hai người họ đều cảm thấy khó thở.

"Các người quay về Linh Tiêu Tông trước đi, để ta ngăn đám người này lại!" Vạn Trọng Sơn nặng nề nói.

Sau đó, hắn ta cũng nhìn về phía Trần Mộc, quát: "Ngươi cũng đi đi!"

Trần Mộc cau mày nhìn về phía đám người Bạch Đỉnh Thiên, hoàng đế Ninh Quốc, trong mắt hắn hiện lên một tia sát khí lạnh lùng.

Vạn Trọng Sơn nói: 'Nhóc con, ta biết trong tay ngươi vẫn còn vài thủ đoạn giữ mệnh, nhưng giờ đừng để lộ, cứ giữ cho sau này đi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK