Tên này đúng là quá khó nhẫn, vượt xa bất kỳ cường giả nào bọn họ từng gặp trước đây. Mặc dù bốn người liên thủ nhưng mỗi bước đi đều cảm thấy nguy cơ trập trùng.
Trí Mệnh và Ma Ha lập tức lao ra, hy vọng có thể hỗ trợ Thiên Hầu.
“Bùm!” Nhưng lúc này, chỉ thấy những dòng lửa khổng lồ phun ra từ hư không, những dòng lửa này biến thành hàng vạn thanh kiếm lửa, từ trên trời cao bắn ra theo hình quạt, lao thẳng về phía hai người họ.
"Đáng chết!" Chứng kiến cảnh này, Trí Mệnh và Ma Ha nghiến răng nghiến lợi, sảc mặt cực kỳ khó coi. Họ giải phóng linh lực toàn thân, điên cuồng chống cự những thanh kiếm rực lửa này.
Trong lúc Trí Mệnh và Ma Ha đang bị cầm chân. Ở phía bên này.
Một đường kiếm đi ngược dòng đang lao về phía cổ họng Thiên Hầu với tốc độ nhanh như chớp.
Nhìn kiếm quang lóe lên, Thiên Hầu siết chặt cây thương trong tay, không hề có chút sợ hãi nào mà nở một nụ cười hung ác.
"Tên nhóc, ta khâm phục lòng dũng cảm của ngươi, đáng tiếc là ngươi chọn sai đối thủ rồi!"
"Muốn giết ta?" “Tu luyện thêm ba trắm năm nữa đi!"
Trong mắt Thiên Hầu hiện lên ý cười, sau đó, ông ta cử động cơ thể, miệng gầm lên: "Triệu Võ Thần Quyết, Huyền Vũ Thần Giáng!"
Bùm!
“Ô Kim Yến Vỹ Thương” trong tay Thiên Hầu đột nhiên xoay chuyển, một cơn giông bão nổi lên, xé toạc bầu trời.
Từ vết nứt trên bầu trời, một vòng xoáy khổng lồ tụ tập và hình thành một con thần thú Huyền Vũ có kích thước khoảng một trăm trượng, dưới chân mang theo tinh quang chói mắt, từ trên trời rơi xuống.
Toàn thân con thần thú Huyền Vũ này có vô số ngọn lửa, năng lượng khủng khiếp từ trong đó tỏa ra, trải rộng khắp bầu trời như những chiếc gai ánh sáng, trông vô cùng hung dữ và đáng sợ.
Cây thương trong tay Thiên Hầu và thần thú Huyền Vũ dường như đã hợp nhất với nhau, ánh sao tỏa sáng rực rỡ, bắn về phía Trân Mộc.
Bùm!
Cuối cùng, giữa vô số đôi mắt mở to, thương ảnh và kiếm quang va vào nhau, một tiếng nổ kinh hoàng vang lên.
Sức mạnh của thương đạo và kiếm đạo đối đầu nhau, điên cuồng ăn mòn lẫn nhau, hồn hỏa và tinh hỏa dữ dội bắn ra bốn phía, va vào khoảng không, khiến bầu trời điên cuồng biến dạng.
"Cửu U, Thiên Hổ Gầm!" Trần Mộc näm chặt kiếm trong tay, hung hăng chém về phía thần thú Huyền Vũ.
Cùng lúc đó, một tiếng hổ gầm kinh thiên động địa vang lên, như muốn xé nát bầu trời bên ngoài.
Dưới tiếng gầm của hổ, mọi người cảm thấy tai mình ù đi. Một sức mạnh sóng âm đáng sợ tác động lên không gian bốn phía.
Giây tiếp theo, mọi người nghe thấy một tiếng “răng rắc” vang lên. “Ô Kim Yến Vỹ Thương” trong tay Thiên Hầu đang nứt thành những vết nứt mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
"Đây là?" Thiên Hầu trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm linh khí thượng cổ trong tay. Tên nhóc này không thể nào quái dị như vậy được. Đây là linh khí thượng cổ, không phải bảo khí cấp thiên nào cũng có thể so sánh được. Làm sao một tên nhóc ở cảnh giới Thần Tàng có thể phá vỡ được nó cơ chứ?
"Ông có thể đi chết được rồi đấy."
Trong mắt Trần Mộc lóe lên sát ý hung hãn, vung chém kiếm xuống lần nữa.
Đường kiếm này xé nát hư không. Một đường kiếm khí dài cả trăm trượng, cắt ngang thần thú Huyền Vũ giống như cắt một miếng đậu phụ, chia nó thành hai nửa.
Sau đó, kiếm khí đó vẫn không suy giảm, đánh thẳng về phía Thiên Hầu.
Trong khoảnh khắc, Thiên Hầu cảm thấy thế giới xung quanh như đóng băng, một cảm giác chết chóc khó tả bao trùm lấy trái tim ông ta.
“Dừng lại!” Đột nhiên, một giọng nói chứa đựng sự tức giận tột độ vang lên từ sâu trong cung điện.
Tuy nhiên, Trần Mộc dường như không nghe thấy tiếng quát giận dữ đó, kiếm khí mang theo sát ý hung dữ lóe lên trước mắt mọi người.
"Bùm!" Mọi người nghe thấy một tiếng nổ khủng khiếp vang lên trên bầu trời, thần thú Huyền Vũ nổ tung, hóa thành những dư chấn quét ra bốn phía.
Không gian đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Máu tươi đang nhỏ giọt.
Mọi người trên quảng trường không khỏi trợn trừng mắt, bởi vì bọn họ có thể thấy rõ ràng trên người Thiên Hầu cũng có một vết kiếm, kéo dài từ giữa giữa trán chạy xuống dưới.
Vết kiếm này xẻ cơ thể Thiên Hầu thành hai mảnh.
Thiên Hầu sững sờ nhìn Trần Mộc, chỉ thấy thế giới trước mặt dần dần bị chia thành hai nửa, máu giữa trán phun như suối.
"Thlên Hầu!” Trí Mệnh và Ma Ha đồng thời gầm lên một tiếng thê lương.