Mục lục
Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay lúc Vạn Trọng Sơn quát ầm lên, Hàn Giang Tuyết và rất nhiều trưởng lão cũng không nương tay nữa, nguồn linh lực vô cùng cuồng bạo cứ thế phóng thích ra ngoài, nhất thời trên bầu trời vang lên mấy tiếng ầm ầm chấn động, cảnh tượng kinh khủng đó trước giờ chưa từng có.

Năng lực cường giả của một tông cũng không phải để trưng.

Hàn Giang Tuyết liên tục tiến về phía trước, cơ thể mềm mại như một vệt sáng phá nát cả trời cao, chỉ trong nháy mắt, nàng đã chặn được đường lui của Lục Bàn.

Tay áo vung lên, mang theo gió lớn cuồn cuộn đánh thẳng vào ngực của Lục Bàn.

Tốc độ đó đã nhanh đến cực hạn!

Ẩm.

Dường như chỉ trong một hơi thở, Lục Bàn chịu đựng một đòn tấn công vô cùng nghiêm trọng, ông ta phun một ngụm máu tươi, cơ thể bay ngược ra ngoài, đâm phải một ngọn núi sau lưng.

Sức mạnh đáng sợ đó còn đánh gãy cả một đỉnh núi cao vạn trượng.

Lúc này đây, những cường giả khác ở cảnh giới Vạn Pháp cũng cùng lúc tiến lên, vây khốn rồi phối hợp tiến công, Lục Bàn giống như là một con chó chết, bị ném vào giữa của quảng trường.

Ngay lúc đó, khóe miệng Lục Bàn ứa máu tươi, cả người đau nhức, tứ chỉ đều đã bị bẻ gãy, trước ngực ông ta còn hơi lõm xuống, xương sườn bị gãy nứt, mức độ thê thảm đó khiến cho người ta có phần không dám nhìn thẳng!

Vạn Trọng Sơn đi tới trước mặt hắn, khóe miệng cong lên nở nụ cười dữ tợn: "Có lúc, uy hiếp sẽ phải trả một giá rất lớn đấy!"

Lục Bàn kiệt sức mở mắt ra, ánh mắt ông ta tràn ngập vẻ oán thù: "Tông chủ của ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi, các ngươi không được chết tử tế gì đâu..."

Vạn Trọng Sơn không rảnh nghe ông ta nói nhảm, ông rút kiếm ra chém mạnh về phía đầu người đó, cái đầu văng ra rơi xuống đất, máu tươi ồ ạt phun tung tóe như muốn nhuộm đỏ cả vùng đại địa.

Trước tình cảnh đó, người nắm quyền của không ít thế lực lớn đều phải nuốt nước miếng, ánh mắt có đôi phần sợ hãi.

Một cường giả ở cảnh giới Vạn Pháp lại có thể mất mạng như thế này. Phải biết, người có thể tu luyện tới cảnh giới Vạn Pháp, ngoài tự thân nỗ lực ra còn cần có một thiên phú nhất định, ngoài ra là sự hỗ trợ của rất nhiều tài nguyên, từ đó mới có thể bồi dưỡng được một vị cường giả ở cảnh giới Vạn Pháp, đâu phải là chuyện dễ dàng gì. Cho dù gốc gác của Thất Huyền Tông thâm hậu đến đâu, tổn thất một vị cường giả ở cảnh giới Vạn Pháp như thế này, chắc chắn sẽ vô cùng nhức nhối.

Mà lúc này đây, mọi người mới thấy được tông môn cổ xưa như Linh Tiêu Tông tàn nhãn đến mức nào, tuy rằng mấy năm qua Linh Tiêu Tông làm việc rất biết điều, gần như không có tranh chấp gì quá lớn, thậm chí cps rất nhiều thế lực từng nghĩ đến việc chiếm đoạt không ít địa bàn của Linh Tiêu Tông, nhưng sau khi trải qua trận chiến này, ý nghĩ đó cũng hoàn toàn tan thành mây khói.

Vũ lực là sức mạnh răn đe đáng sợ và tuyệt đối nhất.

Lúc này đây, ánh mắt của Vạn Trọng Sơn lại nhìn chăm chằm về phía chúng đệ tử của Thất Huyền Tông lần nữa, những đệ tử kia đều sợ hãi đến mức mặt mày trăng bệch, chỉ lo người tiếp theo bỏ mạng là bọn họ.

Nhưng mà, Vạn Trọng Sơn không định ra tay với những đệ tử này, giết một gã Lục Bàn cũng đủ rồi. Nếu tàn sát toàn bộ đệ tử nội môn của Thất Huyền Tông, chắc chắn sẽ khiến Thất Huyền Tông phản công và trả thù khốc liệt!

"Cảnh Thương, đưa những đệ tử nội môn này đi!" Vạn Trọng Sơn nói.

"Vâng ạ!" Trưởng lão trấn thủ Cảnh Thương lập tức đứng dậy, cung kính ôm quyền.

Lúc này, những đệ tử nội môn kia mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà khi nhìn thấy thi thể của Lục Bàn, cách đó không xa là thi thể của mấy đệ tử Hứa Hướng Thạc, sắc mặt của họ lại trở nên nặng nề. Ai mà ngờ, trong hội võ Tam Tông lần này, họ lại kết thúc thê thảm thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK