Mục lục
Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Giang Tuyết nhíu mày, đứng ra trước: “Ấn Thần Đại Địa của quý tông mà quý tông không giữ gìn đàng hoàng, bị mất là do lỗi của các vị, Trần Mộc có được nó thì đó là cơ duyên của hắn!”

“Huống chỉ, theo ta biết thì Ấn Thần Đại Địa này là thứ do một vị tiền bối thái cổ tạo ra, sao lại thành bảo vật trấn tông của các vị, đúng là nói năng vô căn cứt”

Lục Bàn nhìn Hàn Giang Tuyết, chắp tay nói: “Hàn cô nương, người đời đều biết tông ta giữ gìn Ấn Thần Đại Địa mấy trăm năm, các đời tông chủ đều truyền lại cho thế hệ sau, đối với Thất Huyền Tông chúng ta, nó có ý nghĩa quan trọng không thua gì tông tỷ, hiện bị thất lạc bên ngoài, đệ tử quý tông nhặt được, chẳng lẽ không nên trả lại sao?”

Ông ta vừa nói xong, ngay cả mấy trưởng lão Linh Tiêu Tông cũng giận tới mức mặt đỏ bừng. Thất Huyền Tông đúng là mặt dày trơ trến như trong lời đồn!

Mặt Hàn Giang Tuyết lại lạnh thêm vài phần: “Theo cách nói của quý tông, chỉ cần là đồ mà Thất Huyền Tông cầm trong tay thì nó vĩnh viễn thuộc về Thất Huyền Tông sao? Buồn cười, đồ vật trong thiên hạ đều là vật vô chủ, ai có năng lực thì có thể sở hữu, Lục trưởng lão không rõ đạo lý này sao?”



Sắc mặt Lục Bàn có chút khó coi: “Hàn cô nương, nếu ta đoán không nhầm thì Ấn Thần trong tay đệ tử quý tông lấy từ đại trưởng lão của Thất Huyền Tông chúng ta, chẳng lẽ cướp đồ của người khác xong thì không nên trả lại à? Hay là Linh Tiêu Tông các người là lũ trộm cướp, thích giành lấy đồ vật của người khác?”

“Ngươi..., Hàn Giang Tuyết tức tới mặt tái mét, lão già vô liêm sĩ!

Nhưng không đợi nàng ta nói thêm, Vạn Trọng Sơn đã đập bàn đứng dậy.

“Hừ!”, Vạn Trọng Sơn hừ lạnh một tiếng, trong mắt bắn ra hai tia sáng lạnh sắc bén, nhìn thẳng Lục Bàn, tức giận nói: “Lục trưởng lão, ngươi đang ăn nói xăng bậy đấy! Đồ của các ngươi mất, đó là do các ngươi bất lực, các ngươi không tìm nguyên do từ bản thân mà đổ tội cho tông chúng ta sao?”

Thấy Vạn Trọng Sơn tức giận, Lục Bàn không tiếp tục tranh cãi, chắp tay, thản nhiên nói: “Vạn tông chủ, Ấn Thần Đại Địa cho tới nay đều thuộc về Thất Huyền Tông, là bảo vật trấn tông, dù các vị nghĩ gì thì đầu không quan trọng. Tóm lại Thất Huyền Tông chúng ta nhất định phải lấy nó về! Mong tông chủ thành toàn!"

Lời Lục Bàn vô cùng cứng rắn. Trong đó chứa đựng thái độ không cho phép từ chối.

Sắc mặt Vạn Trọng Sơn trở nên tàn nhẫn, ông ta hung dữ nói: “Thất Huyền Tông các ngươi đúng là quen thói bá đạo mà, nói lấy là lấy được sao? Buồn cười, Lục Bàn trưởng lão, ta thấy lần này ngươi tới không phải tới tham gia tranh tài mà là đến để uy hiếp bổn toại”

Giọng vừa dứt, sát khí vô hình tràn ra, đánh úp về phía Lục Bàn.

Không gian xung quanh Lục Bàn như bị vặn vẹo, mặt đất chỗ ông ta đứng bắt đầu xuất hiện vết nứt.

Nhưng sát khí này hoàn toàn không doạ được Lục Bàn: “Vạn tông chủ, Thất Huyền Tông và Linh Tiêu Tông xưa nay hoà thuận, mong Vạn tông chủ nghĩ lại, đừng vì một tên đệ tử nội môn mà làm tổn thương hoà khí giữa hai tông!”

“Hừ!”, Vạn Trọng Sơn hư lạnh, phất tay áo: “Lục trưởng lão, bổn toạ tôn trọng ngươi là khách nên chiêu đãi Thất Huyền Tông chu đáo nhưng các ngươi đừng cho rằng Linh Tiêu Tông mềm yếu, được đằng chân lân đằng đầu nhé!”

“Những năm gần đây, trong Tam Tông Tranh Tài, đệ tử tông ta đúng là không quá nổi bật, thiên tài chết trong tay Thất Huyền Tông các ngươi cũng không ít nhưng đừng cho rằng các ngươi có thể uy hiếp chúng ta!”

“Đệ tử trẻ tuổi không bằng người nhưng những kẻ cầm quyền là chúng ta còn chưa chết đâu, về việc Ấn Thần Đại Địa, không cần nhắc lại nữa, mời về đi!”

Lục Bàn cười mỉa như đã dự đoán được kết quả này, chắp tay nói: “Nếu Vạn tông chủ đã không chịu trả, chúng ta cũng không làm khó các vị, dù sao đây cũng là địa bàn của Linh Tiêu Tông!”

“Nhưng Vạn tông chủ à, thực lực hiện tại của Thất Huyền Tông chúng ta thế nào, tông chủ cũng biết nhỉ, ta khuyên tông chủ một câu, đồ của Thất Huyền Tông không dễ lấy vậy đâu!”

Vạn Trọng Sơn liếc mắt, sát khí lạnh lẽo loé lên: “Ngươi đang khiêu khích uy nghiêm của bổn toạ sao?”

“Không dám, tại hạ nói hết lời, nong Vạn tông chủ nghĩ lại, xin cáo từ!”, Lục Bàn cung kính chắp tay, lùi ra ngoài rồi rời đi.

“Đúng là càn rỡ! Một trưởng lão Thất Huyền Tông mà đã dám như vậy, đúng là không coi ai ra gì!”, Hàn Giang Tuyết nghiến răng nghiến lợi nói.

Nàng ta không ngờ Lục Bàn lại dám kiêu ngạo như vậy, khi mới để, không chỉ xúi giục đệ tử sỉ nhục đệ tử nội môn Linh Tiêu Tông mà hiện tại còn dám ngông cuồng, đe doạ và uy hiếp trắng trợn.

Thái độ và lời nói hoàn toàn không hề đặt hai bên ngang hàng mà như một tông bề trên đang ra lệnh cho tông môn bề dưới.

Tần Thạch Long cười lạnh: “Cái này thì trách ai được, dù sao Trần Mộc kia cũng hành động không biết nể nang ail”

Tân Thạch Long nhìn Vạn Trọng Sơn, chắp tay nói: “Tông chủ, Ấn Thần rơi vào tay một thăng nhóc cảnh giới Thông Thiên, ta cảm thấy có chút lãng phí, theo ý ta thì nếu Thất Huyền Tông đã đòi thì chúng ta cứ trả, thậm chí còn có thể đề ra yêu cầu với họ để đạt được lợi ích lớn hơn, tông chủ thấy sao?”

“Tân Thạch Long!”, Hàn Giang Tuyết gầm lên, mặt lạnh lẽo: “Ngươi có thể giữ lại chút tự tôn được không, Trần Mộc là đệ †ử tông môn chúng ta, lần này Thất Huyền Tông tới đây chèn ép đệ tử chúng ta, gần như là muốn giẫm đạp lên thể diện tông môn, cuối cùng chính Trần Mộc đứng ra bảo vệ thể diện tông môn chúng ta đói!”

“Bây giờ Trần Mộc đứng trước chống lại kẻ thù, ngươi núp phía sau đâm chọt hắn, ngươi không cảm thấy hành động này làm người ta thất vọng sao? Ngươi không thể làm người đàng hoàng được à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK