Nhưng vào thời khắc này, ngay trước mặt A Lộ, nàng lại cảm giác như mình là một đứa bé non nớt và yếu đuối, không hề có sức chống đỡ, đó là một cảm giác tuyệt vọng cùng cực từ sâu trong lòng!
Chỉ một ánh mắt là có thể nắm giữ cả đất trời, đây là tầng lớp vô thượng mà nàng ta không có cách nào tiếp xúc được! Rốt cuộc là cường giả mạnh mẽ đến mức nào?
"Cô... Cô muốn làm cái gì?" Bách Hoa tiên tử nuốt một ngụm nước bọt, ngửi được mùi máu tanh tràn ngập trong không khí, nàng mở miệng hỏi.
Dù sao nàng đã sống ngàn năm, sau phút giây khủng hoảng ngắn ngủi, nàng †a nhanh chóng bình tĩnh lại.
Nàng biết, trước mặt cường giả đến bậc này, cho dù nàng có bất kỳ phản kháng nào cũng không có tác dụng, nếu như đối phương muốn giết nàng, có lẽ chỉ cần một ý nghĩ đã có thể khiến cho nàng yên lặng biến mất về bên kia thế giới!
A Lộ không trả lời, nàng chỉ liếc mắt nhìn hoàn cảnh chung quanh, chân mày hơi nhíu lại, một khắc sau, nàng chợt lao tới, kéo Bách Hoa tiên tử trốn vào trong hư không.
Lần thứ hai Bách Hoa tiên tử mở mắt ra thì nàng mới phát hiện, mình đã tới cửa địa lao rồi.
"Cô tự đưa người ra hay đẻ ta đi vào mang hắn ra, cô tự chọn đi!" A Lộ hờ hững nói, khuôn mặt nhỏ bé non nớt không một chút biểu cảm.
Bách Hoa tiên tử nuốt nước miếng thêm lần nữa, khả năng biến ảo không gian này đã vượt quá khả năng nhận biết của nàng rồi. Nàng biết, nếu để A Lộ tự mình ra tay, có lẽ nàng cũng không còn cơ hội sống sót nữa.
Bách Hoa tiên tử há miệng: "Ta...
"Không biết tiền bối đến làm khách ở lầu Yên Vũ của ta, ta hơi thiếu sót nên mong ngài thứ Một giọng nói nam tử bỗng vang lên, ngay sau đó, trên bầu trời bỗng xuất hiện một luồng ánh sáng óng ánh vút nhanh quá, nhanh như sấm chớp đang giáng xuống.
"Thủ Tôn đại nhân!" Bách Hoa tiên tử nhìn thấy nam tử trung niên này xuất hiện, nàng ta lộ ra vẻ vui mừng.
Người này chính là Thủ Tôn Lâu Chủ của lầu Yên Vũ!
Đôi mắt đen như ngọc của A Lộ thờ ơ liếc mắt nhìn ông ta, nhưng chỉ một cái nhìn này thôi cũng đủ khiến cho Thủ Tôn Lâu Chủ căng thẳng đến cực hạn, mồ hôi lạnh ướt cả áo sau lưng.
"Ngươi muốn ngăn cản ta?" A Lộ hờ hững hỏi.
"Tiền bối hiểu nhầm rồi, trong lao tù ẩm ướt, ánh sáng u ám, chỉ sợ ngài đi vào sẽ làm bẩn quần áo của ngài, để vãn bối tự mình đi vào đưa hắn ra cho ngài!" Thủ Tôn Lâu Chủ ôm quyền, nở nụ cười.
A Lộ lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, gật gù.
Thủ Tôn Lâu Chủ vội vàng mở địa lao ra, không quá nửa nén hương, hắn đã dẫn lão nhân thần bí đi ra ngoài.
"Mong tiền bối thứ tội, chúng ta chỉ sợ ông ta lại nổi khùng lần nữa mà không thể khống chế được ông ta, cho nên mới dùng hạ sách nhốt ông ta vào trong địa lao, hoàn toàn không hề ngược đãi gì ông ấy, mong tiền bối không nên tức giận!" Thủ Tôn Lâu Chủ cẩn thận giải thích.
A Lộ nhìn thấy trên người lão nhân thần bí không có bất cứ vết thương hình phạt nào, nàng cũng không nhiều lời, nắm lấy tay ông ta rồi biến vào hư không, biến mất không thấy tăm hơi.
Mãi đến tận khi hơi thở của A Lộ rời xa lầu Bách Hoa này rồi, Thủ Tôn Lâu Chủ mới thở một hơi dài, cơ thể căng thẳng cũng dần dần thả lỏng.
Bách Hoa tiên tử cũng không ngừng thở gấp, giống như muốn thở hết nỗi sợ hãi ngột ngạt ở trong lòng.
Chỉ thời gian một nén nhang mà thôi.
Bách Hoa tiên tử mới dần bình tĩnh lại, nhưng trong lòng nàng vẫn còn hơi sợ hãi, nghĩ đến những thứ lúc A Lộ vung tay tạo ra, nàng vội vã nhìn về phía Thủ Tôn Lâu Chủ, hỏi: "Thủ Tôn đại nhân, nàng... rốt cuộc nàng ta là ai?"