“Vậy nên mục đích của các ngươi là gì? Tại sao các ngươi lại đi theo chúng ta, hình như chúng ta đâu có thiếu nợ các ngươi!" Đàm Tùng nói.
“Chỉ dựa vào ân oán giữa Kiếm Vũ Các và Đan Lâu, chúng †a còn cần lý do để theo dõi các ngươi hay sao?” Tên đệ tử kia cười mỉa mai.
“Ngươi nói nghe còn có vẻ rất hợp lý nhỉ, đúng thật là không cần lý do!”
Đàm Tùng thản nhiên nói, bất chợt, thân hình của hắn ta nhanh chóng xông ra, mang theo sát khí cuồn cuộn, lần thứ hai hướng một quyền về phía yết hầu đối phương.
Nếu đã là mối thù không chết không thôi từ lâu, vậy không cần nhiều lời nữa, cứ giết chết là được rồi.
“A!” Trong mắt tên đệ tử kia không có nửa tia sợ hãi, ngược lại còn lộ ra một nét tươi cười vừa điên cuồng vừa dữ tợn.
Thấy vậy, Liễu Thanh Hân nhíu mày.
Không đợi nằm đấm của Đàm Tùng chạm được tới yết hầu người kia, một tia sáng nhanh như chớp đột ngột lao vút ra.
Một cú đá quét ngang, mang theo tiếng xé gió sắc bén, vừa vặn va chạm với năm tay của hẳn ta.
Ầm.
ml thanh nặng nề vang lên, linh lực vô cùng điền cuồng gây chấn động, tàn sát một mảnh xung quanh. Cơ thể Đàm Tùng bay ngược về phía sau, đập thẳng vào thân cây đại thụ to lớn.
Không biết từ khi nào, một người đàn ông thân hình cao lớn rắn rỏi, tướng mạo anh tuấn đã đứng phía trước.
“Thẩm Thương!” Vừa nhìn thấy bóng dáng người này, sắc mặt Liễu Thanh Hân đã hơi thay đổi.
Cường giả đứng thứ năm trên bảng Thiên Kiêu, xếp ngay sau Hạ Chỉ Lan!
“Xem ra chúng ta vẫn đuổi kịp!”
'Thẩm Thương cười nhạt, trên người gã ta như có một loại tự tin trời sinh, chỉ đứng đó thôi là cũng đủ mang đến áp lực rất lớn cho mọi người ở đây.
Trong khi Thẩm Thương đang đứng phía trước, một vài âm thanh xé gió lại lần nữa đột ngột vọng ra từ trong rừng rậm bên kia, tiếp đó là mấy thanh niên vọt ra ngoài.
Chính là Hoäc Huyền Vũ, Tân Như Nguyệt và những thiên tài hàng đầu của Kiếm Vũ Các.
Rải rác nhưng lên đến trên trăm người!
“Cũng may bọn ta không tới muộn, nếu muộn thêm chút nữa, chỉ sợ con mồi cũng chạy mất!” Hoắc Huyền Vũ cười nói.
Ánh mắt của nhóm người Liễu Thanh Hân dán chặt vào. mấy người Hoäc Huyền Vũ, Thẩm Thương, Tân Như Nguyệt. Một lúc sau, dường như trong lòng nàng ấy nghĩ đến chuyện gì đó, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi.
Uy hiếp!
Đám người đó rõ ràng đang tính lợi dụng bọn họ để uy hiếp Trần Mộc phải xuất hiện!
Cùng lúc đó.
Trước một thác nước trên ngọn núi lớn, Trần Mộc ngồi xếp bằng phía sau một tảng đá lớn, quần áo trên người gần như bị nhuộm đỏ hoàn toàn bởi máu tươi.
Đương nhiên, chỗ máu này đều không phải là của hắn mà là của rất nhiều người tham gia thi đấu khác.
Trải qua cuộc săn bản này, không dưới một trăm người đã lần lượt phải chết thảm dưới tay hắn. Đương nhiên, toàn bộ những người này đều vì thứ mà đại trưởng lão Thất Huyền Tông để lại nên mới đến truy sát hắn, chẳng qua bọn họ đều bị Trần Mộc giết ngược, không có ngoại lệ.
Đi dọc một đường này, ngược lại Trần Mộc còn thu hoạch được kha khá thẻ điểm.
Tuy nhiên, linh lực trong Linh Hải của hăn cũng đã bị tiêu hao hơn nửa nên hản phải tìm một chỗ để tạm nghỉ chân trước, bổ sung lại linh lực trong cơ thể một chút.
Nhưng ngay khi Trần Mộc đang nhắm mắt điều tức thì cảm thấy có ai đó đang lại gần mình, hẳn lập tức mở to mắt, nhìn vào một điểm trong rừng rậm.
Chỉ thấy một vài thanh niên đang xuyên qua dòng nước chảy dưới thác đi tới trước mặt Trần Mộc, người vừa tới không phải ai khác mà chính là nhóm của Phong Vu Mộc.
“Trốn khá kỹ đấy, mấy tên ngốc của Kiếm Vũ Các đã gần như lật tung ngọn núi Thánh Linh này để tìm ngươi, vậy mà vẫn không tìm được, thật sự không ngờ ngươi lại trốn ở nơi này!” Phong Vu Mộc cười nhạt, nói.
Trần Mộc lắc đầu: “Ta cũng không ngờ người đầu tiên tìm được ta lại là các ngươi!”
Tiếp theo, tay Trần Mộc chậm rãi đặt lên thân Thiên Tùng Vân Kiếm, trong mắt dần dần dâng lên ý tàn bạo và giết chóc.
Mặc dù trước đây bọn họ vẫn liên minh với nhau, nhưng đó là dưới hoàn cảnh có cùng một mục đích, còn bây giờ đồ của đại trưởng lão Thất Huyền Tông đang ở ngay trên người hẳn, ngay cả hẳn cũng khó nói liệu những người này có lật mặt ngay tại đây để đối phó với hắn hay không.
Nhìn thấy động tác của Trần Mộc, Phong Vu Mộc cũng hiểu được hiện tại trong lòng Trần Mộc đang nghĩ gì, liền phất †ay áo, cười nói: “Không cần căng thẳng, bọn ta không tới để giết ngươi!”
“Mặc dù Ấn Thần quả thực vô cùng hấp dẫn, thế nhưng ta, Phong Vu Mộc này vẫn rất đáng tin cậy. Như chúng ta đã thỏa thuận trước đó, ai có thể cướp được thì vật về tay người đó, nếu như Ấn Thần đã bị ngươi lấy được trước, hơn nữa còn đã luyện hóa vào trong cơ thể mình thì hiển nhiên bọn ta sẽ không tiếp tục ra tay tranh giành!” Phong Vu Mộc nói.
Trong ánh mắt Trần Mộc hiện lên vẻ kinh ngạc: “Các ngươi còn có lòng tốt như vậy sao?”
“Sao? Không tin tưởng ta?” Phong Vu Mộc cười ha hả: “Thôi, cũng không cần phải tranh cãi nhiều với ngươi làm gì, ta tới đây vì nghe được một tin tức, hình như đám bạn kia của ngươi đang bị người của Kiếm Vũ Các nhằm vào!”