Liễu Mộ Thiên vừa khép lòng bàn tay lại, đôi cánh phía sau người nhanh chóng cong xuống, những chiếc lông vũ sắc bén sấm chớp màu xanh, lúc này hóa thành tấm áo giá không thể phá vỡ, kiên quyết bảo vệ cơ thể của Liễu Mộ Thiên ở trong đó.
Kiếm quang chấn động trời xanh chém mạnh xuống đôi cánh bảo hộ đó, ngay lập tức, một tiếng gầm đỉnh tai nhức óc chấn động trời xanh nổ ra vang vọng.
Ùm.
Dư âm của linh lực dồi dào lập tức bùng nổ, kiếm quang với thái độ ngang ngược hung bạo điền cuồng công kích vào. tấm áo giáp ở trên đôi cánh.
Khói bụi cưồn cuộn, chỉ trong thời gian ngắn, đôi cánh bảo vệ vốn được cho là không thể phá hủy thực sự bắt đầu nứt ra.
"Làm sao có thể như vậy?". Liễu Mộ Thiên bày ra vẻ mặt kinh ngạc, không thể tin nhìn những vết nứt trên cánh của mình.
Những vết nứt rạn này mở rộng điên cuồng với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, cuối cùng dường như không thể kiểm soát được, hoàn toàn nổ tung.
Ầm!
Một âm thanh lớn vang lên, thân hình của Liễu Mộ Thiên đang ẩn nấp dưới sự bảo hộ của đôi cánh lập tức bị chấn lùi Về phía sau.
Tuy nhiên, sức mạnh kiếm quang chấn động đó vẫn không suy giảm, mang theo một làn sóng khủng bố khiến mọi người có mặt đều cảm thấy nghẹt thở, tiếp tục cuồn cuộn ra ngoài.
“Thắng rồi?”, Hạ Chỉ Lan nhìn thấy một màn này, trên khuôn mặt xinh đẹp lập tức lộ ra vẻ hân hoan vui mừng.
“Nói như vậy còn quá sớm!”. Trình Vũ Hiên ở bên cạnh khẽ nhíu mày, khuôn mặt không hề thả lỏng một chút nào ngược lại ngày càng trở nên nghiêm túc hơn.
Lúc này, mọi ánh mắt của khán giả đều tập trung vào Liễu Mộ Thiên, chỉ thấy kiếm quang chấn động đó trong mắt mọi người dần dần phóng to, cuối cùng giáng xuống đỉnh đầu của Liễu Mộ Thiên.
Ầm.
Đúng vào lúc đó, không gian xung quanh cơ thể của Liễu Mộ Thiên vỡ tan.
Từng mảnh vỡ không gian hung hãn bắn ra tứ phía, sau đó, một loại ý cảnh cực kỳ huyền bí bay ra bên ngoài, hình thành cộng hưởng giữa trời đất.
Dưới âm thanh cộng hưởng vang dội này khiến người khác cảm thấy như có một đám mây đen cực kỳ ngột ngạt bao phủ đến, cùng với đó là một luồng sấm sét màu đen cổ xưa bạo phát ra từ bên trong đó.
Luồng sấm sét màu đen này giống như là một cỗ năng lượng mạnh mẽ vô cùng nào đó được tạo ra khi thế giới mới bắt đầu, triệt để đập vỡ đạo kiếm quang thanh từng mảnh nhỏ trong giây lát.
“Đây là?”
Đôi mắt của mọi người dưới võ trường đồng thời mở to, nhìn mọi thứ giữa không trung với vẻ khó tin.
Chỉ thấy từng tia từng tia sấm sét màu đen điên cuồng gấp vô số lần thiên lôi hiện ra bao phủ hoàn toàn cơ thể của Liễu Mộ Thiên, và sau đó không gian phía sau tan vỡ sụp đổ.
Trong hư không sâu thẳm mù mịt tăm tối, mây đen che phủ bầu trời phát ra một cỗ sức mạnh thần bí từ thời xa xưa.
"Không ngờ rằng ngươi có thể có thể ép ta đến bước này!"
Liễu Mộ Thiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng như hầm băng ngàn năm, lộ ra sát khí đã ăn sâu vào xương tủy.
"Cuối cùng thì ngươi cũng chịu thi triển bản lĩnh thực sự của mình rồi?", Trần Mộc cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn ta.
Giờ phút này, trong tay Liễu Mộ Thiên không biết từ lúc nào đã xuất hiện một thanh kiếm, thanh kiếm này toàn bộ là màu đen, bên trên còn khắc những đường vân hoa văn thần bí phức tạp, nhìn thoáng qua giống như một loại văn tự cổ nào đó, từng tia sấm sét màu đen bao quanh trên đó, dập dờn chuyển động mang tính hủy diệt.
Hiển nhiên, đây cũng là một thanh kiếm nổi tiếng vô song, cấp bậc bất phàm!
Kiếm ý cường đại ập vào mặt trực tiếp khiến cho quần áo Trần Mộc bị thổi bay lên kêu phần phật, hẳn cười nhạt: "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ giấu con át chủ bài này cho đến chết!"
“Ngươi sẽ hối hận!”, Liễu Mộ Thiên hung dữ nói.
Giữa trời đất, ánh mắt của mọi người đều trở nên nóng rực, ngay cả Hàn Giang Tuyết cùng điện chủ của Địa Cung cũng không khỏi đứng dậy, vẻ mặt kinh ngạc nhìn một màn này.
"Kiếm đạo tông sư? Liễu Mộ Thiên này thực sự là một kiếm đạo tông sư, điều này sao có thể?", Hàn Giang Tuyết nói với vẻ không thể tin.
Phải biết rằng, kiếm đạo tông sư khắp Nam Châu địa giới đều cực kì hiếm hoi, huống chỉ là kiếm đạo tông sư trẻ tuổi như vậy!