Linh lực khuếch tán với cấp độ kinh người, mấy cây đại thụ trăm năm xung quanh cũng bị uốn cong, sau đó, ánh kiếm xuyên qua trời cao, quét thẳng về phía đầu Trần Phong theo cách thức vô cùng ác liệt.
Cơ thể Trần Phong chợt lùi về sau, một chiêu kiếm tương tự cũng bắn mạnh ra.
Choang. Hai ánh kiếm va chạm giữa không trung, tiếng nổ mạnh vang to, kiếm khí sắc bén bắn ra bốn phía, mấy tiếng "răng rắc" vang lên, vô số cây đại thụ bị chặt đứt giữa sườn nũi.
Mà Trần Phong cũng bị chấn động sau đòn tấn công đó, hắn lùi ra xa mấy chục mét, khuôn mặt tái nhợt đi.
"Chết đi cho ta."
Bóng dáng Mai Trường Lâm nghiêng về phía trước thêm lân nữa, tốc độ của bà ta cực nahnh, quét qua từng mảng rừng cây.
Trong tay bà ta nắm chặt trường kiếm, nó cũng phát ra thứ ánh sáng kinh người.
Trên mũi kiếm lập lòe thứ ánh sáng màu xanh ác liệt, mấy luồng kiếm khí chém thẳng xuống.
Loang choang.
Kiếm khí phóng ra ngoài, tại nơi tiếp xúc, tất cả mọi thứ đều bị cắt thành hai nửa, mức độ sắc bén đó khiến cho người ta cảm thấy khiếp vía hãi hùng.
Cơ thể Trần Phong không ngừng né tránh.
Còn mấy cây đại thụ và nham thạch xung quanh hắn thì lần lượt ngã đổ.
Mai Trường Lâm điên cuồng tấn công, thực lực không hề kìm nén.
Trong lúc hai người một tiến một lùi, Trân Phong cũng dần bị áp chế. "Không phải là ngươi mạnh lắm sao? Trốn cái gì hả?
Đánh một trận đi chứ?”
Mai Trường Lâm hét lên, khuôn mặt toát lên vẻ hung tàn dữ tợn.
Trần Phong không ngừng tránh né, dần dần, trên người hắn cũng xuất hiện không ít vết thương, máu tươi tràn ra, dáng vẻ trông có hơi khổ sở.
Trần Phong cắn răng, trong lòng bàn tay dần ngưng tụ một phù văn xưa cổ: "Đây là bà ép ta đấy."
Nói rồi, Trần Phong tung một chưởng đánh xuống mặt đất, cùng lúc đó, một chiến thương màu vàng sắc bén bắn mạnh ra từ đằng xa.
Coong.
Mũi kiếm và lưỡi đao va chạm vào nhau, linh lực trào ra, tạo thành một làn sóng rung trời, ép cơ thể của Mai Trường Lâm phải lùi về phía sau.
Bước chân của Mai Trường Lâm lảo đảo trên mặt đất, trượt dài mười mấy thước, bà ta ngẩng đầu lên, gương mặt toát lên vẻ dữ tợn và đáng sợ: "Là ai? Ai dám phá hỏng chuyện của bản tông sư?"
Trần Phong cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên thì thấy hai bóng người một nam một nữ, bước chân trầm ổn đi về phía hắn.
Cạch.
Chiến thương màu vàng bay trở về, rơi vào tay của thanh niên nọ, người phía sau ném thân kiếm xuống mặt đất, va đập tạo thành một hố sâu, linh lực hùng hậu không kém lúc bạo phát chút nào, uy phong lãm liệt.
"Mụ phù thủy, bà bao nhiêu tuổi rồi mà còn lấy lớn ép nhỏ, bà không thấy xấu hổ à? Muốn đánh thì để ta đánh nhau với bà.' Thanh niên nọ quát to.
"Hạ Chỉ Lan, Hạ Phi Vũ?"
Nhìn thấy hai người một nam một nữ đó, Trần Phong hơi ngẩn người.
hắn không còn xa lạ gì với chàng trai này, trước đó từng gặp nhau một lần, chính là người trẻ tuổi mạnh nhất trong Hạ phủ, anh trai của Hạ Chỉ Lan.
"Trần Phong, ngươi không sao chứ?" Hạ Chỉ Lan chạy về phía Trần Phong, lo lắng hỏi.
"Ta không sao, nhưng mà sao hai người lại xuất hiện ở đây?" Trần Phong kinh ngạc hỏi.