Dưới sự hợp lực của Hoàng Côn và Tần Thạch Long,
Hàn Giang Tuyết rõ ràng không địch lại nổi, bị đồn đánh đến mức không ngừng lùi bước về sau.
Bộ váy lụa màu trắng của nàng ta đã thấm đẫm máu tươi, gương mặt tái mét, hơi thở ngày một gấp.
Nàng ta cầm chắc cây súng dài màu bạc trong tay, nhìn chằm chằm về phía hai người đàn ông trung niên với sắc mặt vô cùng khó coi.
Nếu không phải vì trong tay nàng ta còn có một vài chiêu thức võ học cổ xưa thì e là nàng ta đã sớm không trụ nổi được nữa rồi.
Nhưng với tình trạng hiện tại, nàng ta cũng chỉ đành cố gắng gượng, kéo dài thời gian mà thôi, nàng ta vẫn không nhìn thấy chút hy vọng chiến thắng nào nữa rồi.
Trong núi, bóng dáng của vô số võ giả cũng lũ lượt kéo đến tụ tập ở đây, ngước nhìn lên bầu trời với ánh mắt kinh ngạc khó tả.
Ở đó có bóng dáng hai người đàn ông trung niên cao to, đứng sừng sững giữa bầu trời, tà áo của bọn hẳn bay phấp phới theo những cơn cuồng phong, chỉ cảnh tượng này không thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy khiếp sợ.
"Hàn Giang Tuyết, với tình trạng hiện giờ, ngươi nghĩ ngươi có thể trụ được mấy chiêu nữa của bọn ta đây?",
Tân Thạch Long chắp hai tay sau lưng, cười khẩy nói.
Sau đó, ánh mắt hắn không chút kiêng nể nhìn chằm chăm vào thân hình xinh đẹp hấp dẫn của Hàn Giang Tuyết, trừng mắt mấy cái rồi mỉa mai nói: "Hay là, ngươi ngoan ngoãn "phục tùng" ta, rồi ta sẽ cho ngươi một con đường sống, ngươi thấy sao?"
Tân Thế Long nhấn nhá hai chữ "phục tùng" này, nguyên ngữ điệu đó đã đủ để hiểu được ý hắn ta mà không cần giải thích thêm băng bất kỳ ngôn từ nào cả.
"Hừ, loại chó má nhà ngươi, có đến lau chân cho ta ta cũng không thèm!"
Hàn Giang Tuyết nghiến răng nghiến lợi chửi mắng không chút khách sao, gương mặt nàng ta lạnh như băng, không hề có ý định cúi đầu van xin trước tình thế bất lợi trước mặt.
Thấy vậy, Tân Thạch Long cũng không hề tức giận, vẫn nở một nụ cười đầy đáng sợ.
"Đúng là cứng đầu, thật không biết nữ cường nhân như ngươi nếu như vui vẻ tới bến thì không biết sẽ phê nhường nào, ta nghĩ lúc đó trông ngươi sẽ rất quyến rữ!",
Tân Thạch Long liếm mép, ánh mắt thoáng hiện một nụ cười điên cuồng.
Trong vùng Nam Châu, tố chất của Hàn Giang Tuyết thuộc hàng top đầu, cộng thêm tướng mạo yêu kiều và khí chất lạnh lùng nữa, thì người như nàng ta được ví như cực. phẩm mà bất cứ người đàn ông nào đều muốn chiếm hữu.
Nghĩ đến cảnh người thiếu nữ kiêu hãnh song toàn mà hẳn ta đang ngắm nhìn trước mặt từ xa lại bị hẳn cưỡng bức trên giường, trong lòng hắn bất giác cảm thấy vô cùng phấn khích.
"Tân huynh, chúng ta đừng lãng phí thời gian thêm nữa, mau chóng kết thúc cuộc chiến đi, xong xuôi thì huynh muốn chơi như nào cũng được!", Hoàng Côn lầm lỳ cười nói.
"Được!", Tân Thạch Long cười khẩy, rồi ngay lập tức ánh mắt của hắn ta lộ rõ vẻ lạnh lùng.
Rầm. Hai người Hoàng Côn và Tần Thạch Long cùng lúc rung người, luồng linh lực vô cùng hung hãn hệt như cơn cuồng phong giáng từ trên trời xuống san bằng cả một vùng rừng núi.
Cảnh tượng ngoạn mục này quả là có sức tác động tới thị giác vô cùng mạnh mẽ!
"Thiên Ma Quyết, Ngũ Chỉ Phong Ma!"
Chỉ thấy bàn tay to lớn của Hoàng Côn giơ lên không trung và nắm chặt lại, linh lực Thiên Ma bao trùm đất trời ngay lập tức rung chuyển và hoá thành ngọn núi Ngũ Chỉ Ma Sơn cỡ khoảng trăm trượng.
Huyết khí cuồn cuộn bao quanh khäp chốn của núi Ngũ Chỉ Ma Sơn, nguồn năng lượng chập chờn mà nó toả ra cũng khiến vùng trời trở nên méo mó, vô cùng cuồng bạo.
"Liệt Quang Lôi Quyết, Liệt Sơn Lôi Chưởng!”
Tân Thạch Long cũng đưa một tay hướng ra không trung, sấm sét cuồn cuộn ngay lập tức xoẹt ngang bầu trời, tiếng sấm vang rền, cuối cùng tụ thành một bàn tay sấm sét khổng lồ, trong lòng bàn tay còn có vân sấm sét cổ xưa đan xen nhau, hệt như có thể tạo ra một làn sóng ghê rợn quét qua và huỷ diệt tất cả mọi thứ!
Rầm rầm.
Hai bàn tay to lớn của hai người cùng một lúc đều hung hăng ấn về phía Hàn Giang Tuyết, không gian ngay lập tức bị sức mạnh cuồng bạo vô song này trấn áp mạnh tới nỗi méo. mó, một cơn cuồng phong quét qua khiến bầu trời vốn vốn sáng sủa bỗng chốc trở nên tối tăm mù mịt.
Nhìn hai thế tấn công hung hãn trên bầu trời, Hàn Giang Tuyết chau chặt hàng lông mày, nghiến răng nghiến lợi chắp. hai tay vào nhau rồi ngay lập tức có một luồng sóng dao động thần bí của thời cổ xưa nhanh chóng lan ra.
"Thái Thượng Linh Quyết, Thái Thượng Chi Thết"
Linh lực hùng vĩ từ trong cơ thể nàng ta cuồn cuộn tuôn ra, tụ thành một bức tường linh lực sáng chói cao cỡ trăm trượng, xung quanh bức tường linh lực sáng chói này có đủ các gợn sóng hoa văn linh lực cổ xưa, vô cùng huyền bí và khó hiểu, hệt như chứa đựng một loại sức mạnh kỳ diệu nào đó.
Nhưng khi đối diện với phòng ngự này của Hàn Giang Tuyết, Tân Thạch Long và Hoang Côn cũng chỉ bật cười giễu cọợt, thế tiến công của bọn hắn rơi xuống không chút do dự, nhưng rồi lại tăng nhanh tốc độ.
Rầm.
Cuối cùng, Ngũ Chỉ Ma Sơn và bàn tay sấm sét khổng lô xuyên thẳng mây trời rồi va thẳng vào bức tường linh lực sáng chói quanh người Hàn Giang Tuyết, một tiếng nổ vang rền kinh thiên động địa khiến vùng xung quanh chỗ Hàn Giang Tuyết ngay lập tức sụp đổ.
Sức mạnh cuồng bạo vô song vẫn tác động dữ dội, chẳng bao lâu sau, những gợn sóng linh lực có thể thấy bằng mắt thường bắt đầu tản ra từ bức tường linh lực sáng chói quanh người Hàn Giang Tuyết, cảnh tượng này cho thấy nàng ta dường như sắp không trụ nổi nữa rồi.