“Ta xxx ngươi!”, Hàn Giang Tuyết hoàn toàn tức giận, ngươi vừa cử động định lao ra, đây là tỷ thí chó má gì chứ, đây là ỷ thế hiếp nhỏ.
Tuy thân thể của Tân Như Nguyệt nhưng kẻ kiểm soát trận chiến là Từ Thương Uyên tới từ Thiên Ma Cung, nhìn bề ngoài thì Tam Tông Tranh Tài này vẫn tuân theo quy định.
Nhưng lúc này, Lục Bàn đã có đề phòng trước nên người cũng cử động, chặn lại Hàn Giang Tuyết, cười híp mắt nói: “Hàn cô nương, đừng nóng vội, tỷ thí vẫn chưa xongl”
“Nhìn kìa!”, lúc này, Trình Vũ Hiên như phát hiện điều gì đó, đột nhiên hét lên.
Ánh mắt mọi người vô thức nhìn lên bầu trời.
Trên trụ đá đã gãy đổ kia, thân hình Trần Mộc từ từ hiện ra, sau một tia kiếm quang tàn nhẫn vừa rồi, trên ngực hắn đã có thêm một vết chém cực sâu.
Thịt lồi ra, máu tươi chảy ròng ròng, ngay cả Long Cốt mà hắn liều mạng luyện hoá ra chút tỉnh hoa cũng hơi tiêu tán,
Trân Mộc sờ vết thương trước ngực, khoé miệng cong lên, hắn ngẩng đầu, đôi mắt thâm thút chứa đựng ý tứ sâu xa nhìn sang Tần Như Nguyệt.
“Lợi hại! Xem thường lão già ngươi rồi!”
Tay phải cầm thương, tay trái cầm kiếm, thương đạo và kiếm đạo đều xuất hiện.
Đây là điều Trần Mộc không dự đoán được.
Một thương của Từ Thương Uyên không phải là cấp độ mà một người phàm làm được, mà ông ta mượn dùng cơ thể Tần Như Nguyệt, kiếm hồn kia được phát huy tới cực hạn, tương đương đồng thời sử dụng thương đạo và kiếm đạo.
“Dạy dỗ một tiểu bối như ngươi, với lão phu, chuyện này chỉ đơn giản như bóp chết con kiến!”. Tân Như Nguyệt nở nụ cười âm u.
Sau một giây, trong con ngươi của nàng ta hiện lên sát khí đáng sợ, cũng không định nói nhảm nhiều với Trân Mộc, thân hình cử động, lao về phía Trần Mộc.
Mà Trần Mộc cũng không lảm nhảm, giơ lên Thái Cổ Ma Kiếm, lập tức xông ra ngoài.
Hai bóng dáng dùng tốc độ nhanh tới cực hạn, không ngừng qua lại, va chạm kịch liệt vào nhau.
Keng! Keng! Kheng!
Từng âm thanh kim loại vang lên, kiếm quang như sấm sét đánh nát hư không, mang theo sức mạnh hung thần bàng bạc đánh úp.
Mà thương đạo và kiếm đạo của Tân Như Nguyệt cũng không phải uổng phí, thương mang và kiếm quang dung hợp, vạch ra rất nhiều khe không gian dữ tợn cùng dị tượng, rõ ràng thương đạo và kiếm đạo đã đạt tới trình độ đại viên mãn.
Tiếng kim loại va chạm, sóng khí cuồn cuộn.
Dưới bầu trời xanh, không ai dám nhúng tay vào cuộc chiến điên cuồng của hai người.
Cho dù là Hứa Hướng Thạc thì cũng chỉ có thể trợn mắt há mồm nhìn cảnh này với vẻ khó tin. Trong Thất Huyền Tông, hắn †a gần như đứng đầu, nhưng trận chiến này lại khiến hắn ta hoảng hốt, không dám xông lên.
Mà cuộc giao chiến trên bầu trời đã đạt tới trình độ gay cấn.
Linh lực cuồng bạo như thuỷ triều tàn phá bầu trời, lại đánh gấy một trụ đá.
Theo thời gian trôi đi, gương mặt dữ tợn của Tần Như Nguyệt dần trở nên tái nhợt và đầy thù hận, trong đôi mắt đẹp là sự oán độc.
Dù thế nào nàng ta cũng không tin được Trần Mộc có thể dùng thực lực Thông Thiên tầng thứ chín, chưa tới cả Thần
Tàng lại có thể đánh với mình mười mấy hiệp.
Người này rốt cuộc là quái vật gì vậy?
Mà Từ Thương Uyên đang mượn xác Tần Như Nguyệt cũng vô cùng khiếp sợ, tên nhóc này là chủng tộc ngoại lai gì vậy?
Một người cấp bậc lão tổ như ông ta đã có vô số kinh nghiệm thực chiến, vậy mà khi giao chiến với Trần Mộc, vốn dĩ có ưu thế ỷ lớn hiếp nhỏ, huống chỉ còn có thể linh lực Thiên Ma bổ trợ giúp tăng lên cảnh giới Thần Tàng đỉnh, xấp xỉ Vạn Pháp, vậy mà còn chưa thể giết được tên này.