Mục lục
Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ có Trần Mộc là có hơi kinh ngạc.

"Dẫu sao thì mấy người phải cẩn thận đấy!", trưởng lão trấn thủ khẽ nhắn nhủ.

Sau đó, ông ta nhìn lướt qua Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan, rồi nhìn thẳng về phía Trần Mộc hồi lâu, ánh mắt hiện rõ vẻ tán thưởng rồi mới rời mắt đi.

Chuyện xảy ra ở cuộc thi đình đã lan khắp chốn, nên đương nhiên trưởng lão trấn thủ cũng biết đến chàng thanh niên hạng nhất này!

Sau đó, trưởng lão trấn thủ mở ra một đường xẻ trong trận địa phòng ngự, đám người Hàn Giang Tuyết cũng men theo đường xẻ đó lần lượt ra ngoài, đến với thế giới bên ngoài.

"Bây giờ có thể nói được rồi chứ? Chúng ta đi đâu đây?", Trần Mộc nhìn chằm chằm Hàn Giang Tuyết nói.

Sự thật là hãn cũng đoán ra được chút ít rồi, sở dí Hàn Giang Tuyết cứ chần chừ không chịu nói cho hắn biết mục đích ra ngoài môn phái là vì sợ hẳn trở mặt, không chịu đi.

Nhưng giờ bọn họ đã ra khỏi môn phái rồi nên cũng không cần phải giấu giếm làm gì nữa.

Hàn Giang Tuyết cười nói: "Chúng ta đến thành Viên Long!"

"Tới thành Viên Long làm gì?", Trần Mộc hỏi. "Lăng Thiên Vũ, ngươi biết không?"

Trần Mộc chau mày rồi gật đầu, đáp: "Có nghe nói qua, cũng coi như là sư huynh của ta, trước đây hắn ta là người mạnh nhất của Linh Tiêu Tông, nhưng về sau hình như đã dẫn một đám anh tài của Linh Điện đi và mất tích ở bên ngoài, vậy nên Linh Điện mới sa sút và bị đám đệ tử của các điện khác trấn áp như vậy, không những không còn nhiều nguồn tài nguyên tu luyện mà còn thiếu cả thực lực!"

"Quả đúng là như vậy, sự mất tích của Lăng Thiên Vũ và đám tỉnh anh kia vẫn luôn là nút thắt trong lòng ta, sau khi bọn họ rời đi thì chưa hề quay trở lại môn phái, sau ba năm, ta cũng đoán là bọn họ chắc chẳn lành ít dữ nhiều!", Hàn Giang Tuyết nói.

“Rồi sao nào?", Trần Mộc lạnh lùng, không có bất cứ rung động nào.

Hàn Giang Tuyết thở dài nói tiếp: “Mặc dù ở lục địa Thiên Vũ, không có bất kỳ thiên tài nào có thể đảm bảo bản thân không chết yểu, nhưng trên con đường theo đuổi giới hạn cực. điểm của võ đạo này thì phải đối mặt với biết bao hiểm nguy chín mất một còn, nếu có bị giết hại thì cũng chỉ biết trách họ thiếu bản lĩnh thôi!"

"Nhưng nếu có một tia hi vọng, ta cũng không muốn từ bỏ, ta muốn đi tìm bọn họ, biết đâu họ vẫn còn sống thì sao! Hơn nữa, lần này trong tay ta có manh mối, sẽ không như con thiêu thân lao đi khắp chốn tìm trong vô định nữa!"

Khi nói những lời này, đôi mắt của Hàn Giang Tuyết lộ rõ vẻ kiên định cùng với sự kỳ vọng nhìn về phía Trần Mộc.

Sức mạnh của một mình nàng ta là có hạn, cho dù nàng †a có là kẻ mạnh của cảnh giới Vạn Pháp thì cũng chỉ thế mà thôi, nhưng nếu có nhiều người thì cơ hội cũng nhiều hơn.

Trần Mộc cười nói: "Mặc dù đều xuất thân từ Linh Điện nhưng ta còn chưa từng gặp đám người Lăng Thiên Vũ, cũng chẳng quen biết gì, vậy nên hình như có chút thiệt thòi đối với †a và Hạ Chỉ Lan nhỉ?"

"Ta biết!", Hàn Giang Tuyết gật đầu, răng căn chặt lấy đôi môi hồng.

Trần Mộc mặc dù nói vậy có hơi lạnh lùng nhưng đó là sự thật, hẳn không có bất kỳ mối quan hệ nào với đám người đó, vậy nên hắn cũng không nhất thiết phải ra khỏi môn phái rồi mạo hiểm tính mạng đi tìm bọn họ.

Gương mặt của Hàn Giang Tuyết thoáng hiện nét đấu tranh tư tưởng, đôi mắt mĩ miều long lanh đầy kỳ vọng nhìn chăm chăm Trần Mộc, nói: "Nếu ta nói, ta có thể lấy danh nghĩa của cá nhân Hàn Giang Tuyết để nhờ ngươi giúp ta thì ngươi có thể giúp ta được không?”

Trần Mộc trầm tư, đôi mắt hướng lên nhìn bầu trời rộng lớn kia, không nói lời nào.

Thấy dáng vẻ như vậy của hắn, Hàn Giang Tuyết có cảm giác đáy lòng bị xé nát, cuối cùng thở dài một hơi.

Nhưng còn chưa kịp để nàng ta cất lời thì Trần Mộc bỗng quay đầu lại, bật cười nói: "Thôi, ta cũng đã ngốc nghếch theo người ra khỏi môn phái rồi, thì cứ đi xem saol"

Hàn Giang Tuyết nghe vậy, trên mặt mừng, nàng ta vỗ vai Trần Mộc rồi cười nói: ngươi sẽ không tuyệt tình như vậy mà!"

Trần Mộc dở khóc dở cười, hẳn thật sự không muốn làm những việc thiệt cho bản thân như này!

Nhưng dù sao thì Hàn Giang Tuyết cũng là người có ân tình với hắn, cũng đã giúp hẳn rất nhiều.

Ngoài quan hệ thầy trò ra, quan hệ của hai người họ giống hai chị em hơn, hẳn cũng không muốn khiến Hàn Giang Tuyết thất vọng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK