Phùng Giai Giai cắn răng, đồng thời siết chặt cây thương trong tay. Nàng ta giải phóng thương ý, ánh sáng đỏ thẫm vô tận phun trào như lũ lụt, sau đó hòa
vào trong gương bát quái màu tím vàng.
Hai đệ tử còn lại của Linh Khư Điện cũng nghiến răng đưa linh khí thượng cổ của mình ra, tạo thành một thế tấn công đáng sợ ngưng tụ trên bầu trời.
Bốn người hợp sức, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, những biến động dữ dội quét ra bốn phía.
Cuối cùng, năng lượng của mọi người đều được đổ vào gương bát quái, tấm gương tỏa ra hào quang rực rỡ, ngưng tụ thành một con rồng vàng tím có kích thước khoảng cả nghìn trượng, gầm lên rồi lao lên trời với dao động cực độ.
Minh Đạo Tử Long Ngâm!
Đây là hình dáng khi linh hồn của gương bát quái bộc phát hoàn toàn!
Trần Mộc hít sâu một hơi, rút kiếm ra.
Kiếm khí đột nhiên xuất hiện bầu trời bị che khuất, nhật nguyệt mờ đi.
"Bùm!" Trong hư không cổ xưa, một vết nứt bỗng lan ra rộng, ánh sao lấp lánh tỏa ra từ sâu trong hư không. Trong nhát mắt, toàn thân ma kiếm đã tỏa
sáng rực rỡ!
Trần Mộc chém xuống, một cỗ quan tài cổ xưa mang theo hàng vạn ngôi sao hiện ra.
Con rồng và chiếc quan tài va chạm dữ dội trên bầu trời, trông cực kỳ mãn nhãn!
"Bùm!"
Trên bầu trời vang lên một âm thanh lớn như tiếng chuông. Ánh sáng lóe lên, toàn bộ biển dung nham rung chuyển dữ dội.
Những tia sáng giống như dải ngân hà từ trên trời rơi xuống, chứa đựng áp lực khủng khiếp, đánh mạnh vào con rồng màu vàng tím.
Một lúc sau, con rồng vàng tím trước mặt phát nổ, dư chấn quét ra bốn phía.
"Rắc!" Chiếc gương bát quái màu vàng tím cũng nứt ra, những vết nứt có thể nhìn thấy bằng mắt thường lan rộng như mạng nhện.
Nguồn linh lực trong gương bát quái dường như cạn kiệt, linh hồn trong đó cũng hoàn toàn bị áp chế, hóa thành từng làn khói nhẹ, biến mất giữa không trung.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Tiêu Tuyền, Phùng Giai Giai và những người khác đang trốn sau gương bát quái đã bị cơn bão linh lực dữ dội thổi bay, khuôn mặt của họ ngay lập tức tái nhợt như tờ giấy, miệng phun ra một ngụm máu.
“Sao có thể như vậy được?” Đôi mắt đẹp của Phùng Giai Giai tràn đầy vẻ khó Tin.
Nàng ta và Tiêu Tuyền đều là cường giả Bất Diệt Cảnh, hai đệ tử còn lại của Linh Khư Điện đều là Vạn Pháp cảnh đỉnh phong, vậy mà lại không chịu nổi đòn tấn công của một Vạn Pháp Cảnh tầng một.
Chiếc gương bát quái bằng đồng rơi xuống đất, toàn bộ ánh sáng mờ đi. Sắc mặt Tiêu Tuyền tái nhợt, cánh tay đầy máu, cơ thể lảo đảo, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
Hắn ta không hiểu tại sao một tên nhóc Vạn Pháp Cảnh lại có kiếm đạo cao. cường như vậy.
"Đi!' Phùng Giai Giai nghiến răng, kéo Tiêu Tuyền đang loạng choạng lên, điên cuồng chạy ra khỏi khu vực dung nham. Thấy vậy, hai đệ tử khác của Linh Khư Điện cũng nhanh chóng rút lui theo.
"Vút!" Phía trên bầu trời, Trần Mộc lạnh lùng nhìn bóng lưng bọn họ, ngón tay đan vào nhau. Từ trong Cửu U Kiếm Vực, hai kiếm khí mang theo ánh sáng chói mắt bắn ra ngoài, xuyên thẳng vào người hai đệ tử của Linh Khư Điện.
Hai đệ tử khác của Linh Khư Điện chết ngay tại chỗ!
Linh Khư Điện được coi là nơi tụ tập của rất nhiều thiên tài trong Thiên Nguyệt Thần Thành, giờ đây đã bị Trần Mộc tàn sát chỉ còn lại Tiêu Tuyền và Phùng Giai Giai.
Có lẽ cảm nhận được cái chết đang đến gần, Tiêu Quyền vốn đã suy sụp. bỗng nhiên trở nên hung hăng hơn, dùng tay đẩy mạnh Phùng Giai Giai về phía Trần Mộc.
“Sư huynh, ngươi...' Phùng Giai Giai ngơ ngác nhìn Tiêu Tuyền.
Nàng ta không thể hiểu được, vị sư huynh luôn tràn đầy tự tin và bình tĩnh, mang đến cho mọi người làn gió xuân ấm áp giờ đây lại phản bội nàng ta và chạy trốn một mình!
“Sư muội, đừng trách ta, thế giới võ giả vốn tàn khốc như vậy!"
Tiêu Tuyền nhìn Phùng Giai Giai với ánh mắt lạnh lẽo, nhân cơ hội này nhanh chóng lao ra khỏi biển dung nham.