Mai Trường Lâm nhìn thấy thi thể trên mặt đất thì siết chặt nắm tay.
“Thằng tạp chủng kia, đừng để ta bắt được ngươi, nếu không chắc chắn ta sẽ lột da rút gân ngươi, không được chết tử tết” Mai Trường Lâm cắn răng, lạnh lùng nói.
“Mai tiền bối, giờ chúng ta nên làm gì đây?” Một đệ tử của Kiếm Vũ các hỏi.
“Báo tin cho Kiếm Hoàng đại nhân đi, mặt khác, chúng †a sẽ tiếp tục đuổi theo, thằng nhóc này vừa giết Tả Huy và Bắc Vương xong, chắc chắn là lao lực rất nhiều, không thể chạy trốn quá xa được, giờ chúng ta đuổi theo có lẽ vẫn còn còn kịp!” Mai Trường Lâm nói.
Những đệ tử Kiếm Vũ Các khác đều gật đầu.
Ngay lập tức, Mai Trường Lâm không dừng lại nữa, bà †a nhanh chóng lao tới trấn Thiên Tâm.
Bà ta biết, Trân Phong sẽ đến trấn Thiên Tâm, chắc chắn hắn sẽ tới biên cảnh rời khỏi Ninh Quốc.
Bọn họ phải đuổi kịp Trần Phong trước khi hắn rời khỏi biên cảnh Ninh Quốc, làm thịt Trần Phong, nếu không, sự tồn tại của Trần Phong chính là ác mộng của bọn họ.
Cùng lúc đó, ở Hoàng Thành Ninh Quốc.
Sau khi trải qua một hồi mưa tanh gió máu, hiện tại Hoàng Thành đã dần yên bình lại.
Nhưng khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Hoàng Thành đều dán bức tranh treo thưởng của Trần Phong, trong nhóm dân chúng ở Hoàng Thành đều biết về gã yêu nghiệt tuyệt thế vô song ở Ninh Quốc, chỉ có một mình hắn nhưng lại có thể thoát khỏi sự vây bắt của 30 vạn thiết kị quân.
Hiện tại, tên tuổi của Trần Phong đã vượt xa Tam hoàng tử.
Mà lúc này đây, trong đại đường ở Kiếm Vũ các, bầu không khí vô cùng trang nghiêm, các đệ tử của Kiếm Vũ các đều có mặt tại đây.
Tiêu Thời Vũ ngồi ở ghế chủ vị, trong tay ông ta nắm chặt một chiếc truyền âm phù, vẻ mặt khó coi vô cùng.
“Sư phụ, Tả sư huynh và Bắc sư huynh sao rồi ạ?” Tân Như Nguyệt nhíu mày lại hỏi.
Tiêu Thời Vũ lắc đầu, thở dài một hơi: “Đã chết cả rồi!”
“Tại sao lại như vậy được?” Tân Như Nguyệt khó mà tin nổi:“Sao họ lại chết được? Là do Trần Phong giết sao?”
Tiêu Thời Vũ gật đầu. Tất cả mọi người đều lặng lẽ hít một hơi, lạnh buốt.
Hai đại cường giả tầng thứ bảy cảnh giới Thông Thiên mà lại chết trong tay Trân Phong sao?
Cơ thể mềm mại của Tần Như Nguyệt run lên dữ dội, giống như bị đánh một đòn cực mạnh, trong lòng nàng ta không cách nào tin nổi, thực lực của Trần Phong lúc này đã trưởng thành đến mức độ kinh khủng như vậy rồi, ngay cả Tả Huy và Bắc Vương cũng không phải là đối thủ của hắn!
“Tốc độ trưởng thành của hắn quá nhanh!” Vẻ mặt Tiêu Thời Vũ tối sầm, ông ta lạnh lùng nói: “Nếu là ở Viêm thành lúc trước, cho dù đại giới phải trả giá kinh khủng thì cũng phải giết hắn, vậy thì bây giờ đâu có nhiều chuyện phiền phức thế này!”
Tần Như Nguyệt trâm mặc không nói gì, nàng lặng yên siết chặt nắm tay.
Đầu ngón tay sắc nhọn đâm thẳng vào da thịt, máu đỏ tươi chảy ra từng giọt mà nàng lại như không hề biết.
Một phế vật linh căn hỗn độn ngũ hành như thế, một gã vô dụng mà nàng khinh thường nhất.
Vậy mà chỉ hơn ba tháng, hắn đã trưởng thành tới trình độ như vậy, cho dù nàng có cố gắng đuổi theo nhưu thế nào đi nữa thì cũng chỉ có thể nhìn theo bóng lưng đó chứ khó có thể theo kịp được.
“Hắn chỉ là một gã vô dụng linh căn hỗn độn ngũ hành thôi!”
“Sao có thể có thành tựu như bây giờ được!”
Tân Như Nguyệt cắn chặt răng, trong lòng dâng lên ý hận ngập trời!
Một lúc lâu sau.
Nàng từ từ buông lỏng tay ra, gương mặt trong sáng, xinh đẹp tuyệt trần thấp thoảng vẻ cô đơn khó mà phát hiện ra.
Trên thực tế, nàng ta không dám thừa nhận, cũng không muốn thừa nhận rằng, tận sâu trong lòng nàng ta đã dần dần có đôi phần hối hận.
Nếu lúc trước không vì tờ hưu thư đó, có lẽ hiện tại Trần Phong chính là vị hôn phu của nàng ta.
“Tần Như Nguyệt, đừng có tỏ vẻ cao ngạo thế với ta, cô tưởng ta muốn leo lên cô lắm à?”
“Từ hôm nay trở đi, cho dù Tân Như Nguyệt cô có là thiên tài thế nào, xinh đẹp ra sao, Trần Phong ta và Tân Như Nguyệt cô không còn bất cứ một quan hệ nào nữa, ta bỏ cô rồi!"
“Ông đây còn lạ gì!”
Nhớ tới những lời ngày đó Trần Phong nói, Tân Như Nguyệt giống như một quả bóng cao su bị xì hơi.
Dần dần, gò má nàng hiện lên nụ cười tự giễu đầy khổ SỞ.
“Trân Phong, ngươi đang trả thù ta sao?”