Trong khu mộ, ánh sáng lấp lánh trên bia đá, dao động không gian nhộn nhạo khắp nơi, vô số kẻ dự thi bị ném ra khỏi những bia đá cổ xưa kia.
Đám người bọn họ nhớ lại những áo nghĩa khó hiểu và truyền thừa bên trong, ai nấy đều mừng như điên.
Sau khi Trần Mộc, Đường Tùng Lâm tiến vào trong động phủ Đại Hoang Kiếm Tôn, những người khác không nhìn nó nữa, mà tập trung vào những tấm bia đá còn lại.
Sau một hồi chiến đấu kịch liệt, quyền sở hữu của những tấm bia cũng đã được quyết định.
Vô số thí sinh bước vào trong động phủ ẩn trong bia đá, nhận lấy truyền thừa từ cường giả. Ai nấy đều có thu hoạch, nhận được truyền thừa dù ít dù nhiều.
"Trần Mộc nói không sai, đúng là truyền thừa của vị tiền bối này thích hợp với ta nhất!" Trong đám người, Vạn Lam lộ vẻ kích động.
Sau khi bước vào trong động phủ, nàng ta đã vượt qua được khảo nghiệm của chủ nhân động phụ, nhận được truyền thừa quyền đạo của người ta.
Nàng ta không ngờ chủ nhân của tấm bia này lại là một vị Hoàng Giả quyền đạo, đã lĩnh ngộ được lĩnh vực quyền đạo!
Chính bản thân nàng ta cũng tu quyền đạo, bên trong truyền thừa này, nàng ta hiểu thêm rất nhiều tâm đắc và võ học quyền đạo, không thua gì nhận được kho báu thích hợp với nàng ta nhất!
Sau đó, Vạn Lam đảo mắt đánh giá xung quanh. Chỉ một chốc, nàng ta đã nhìn về phía một góc khu mộ, ở nơi đó có một tấm bia bị chặt đứt đôi, đang tỏa sáng, bóng người xinh đẹp vừa bị băn ra khỏi đó chính là Phương Thanh Điệp.
Phương Thanh Điệp ôm vẻ mặt suy tư, nghiền ngẫm những gì vừa thấy trong động phủ, sau đó cười khẽ: "Lợi hại!"
Tấm bia mà Trần Mộc chọn cho nàng ta, quả nhiên không phụ kỳ vọng, cực kỳ đáng giá.
Chủ nhân của động phủ này chính là một vị tiền bối Kiếm Hoàng, kiếm vực mà ông ta lĩnh ngộ còn là Nguyệt Thần Kiếm Ý, khá tương đồng với Thủy Nguyệt Kính Hoa của nàng tai
Đợi đến khi quay lại, nếu nàng ta hiểu sâu thêm được, chắc chăn sẽ đột phá được kiếm vực, trở thành Kiếm Hoàng!
"Phương tỷ tỷ, ngươi ra rồi ư?" Thấy bóng Phương Thanh Điệp, Vạn Lam hớn hở chạy qua: "Sao rồi? Ngươi có nhận được truyền thừa không?"
Phương Thanh Điệp cười khẽ với nàng ta: "Có, ta vừa lòng lắm. Mắt nhìn của tên nhóc kia chuẩn thật!"
Thực lực của chủ nhân tấm bia này khi còn sống chắc chắn cao hơn chủ tấm bia của nàng ta lúc trước!
Thoáng chốc, Phương Thanh Điệp đã nhìn về phía tấm bia đá ban nấy mình chọn, nhíu mày.
Ngay từ đầu, tấm bia này cũng đã khiến vô số kẻ dự thi tranh đoạt điên cuồng.
Thế nhưng cuối cùng, khi đám Đường Tùng Lâm và Trần Mộc rời đi, tấm bia này bị đại hoàng tử Kim Quốc, Kim Vũ Dương đoạt lấy.
Lúc này, Kim Vũ Dương cũng thoát khỏi tấm bia đá. Hắn ta vô cùng mừng rỡ, có lẽ cũng nhận được thu hoạch xa xỉ từ bên trongl
"À đúng rồi, Trần Mộc đâu? Hắn chọn tấm bia nào vậy?" Vạn Lam vội vàng hỏi, bây giờ nàng ta thật lòng muốn chia sẻ niềm vui với Trần Mộc, dù sao thì những gì nàng ta nhận được cũng nhờ có sự trợ giúp của Trần Mộc.
Phương Thanh Điệp dời mắt, nhìn về phía không gian vặn vẹo phía xa, nhẹ giọng thở dài: "Hắn vào trong động phủ của Đại Hoang Kiếm Tôn rồi!"