Mục lục
Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng trong lúc đó.

Trong Thiên Điện, một người trẻ tuổi mặc áo bào màu tím đang ngồi xếp bằng trên đế hoa sen.

Hắn hơi thở dốc, hình như đang tiến vào một trạng thái quy luật nào đó, mà quanh người hắn là linh lực nhấp nhô bất định giống như đang tu luyện.

Lúc này, một thanh niên gầy gò vội vàng chạy tới, ghé vào tai người kia nhỏ giọng gọi: "Điền sư huynh!"

Người trẻ tuổi mặc áo bào màu tím lập tức tỉnh lại, "Có chuyện gì à?"

"Điền sư huynh, hôm nay có ba đệ tử mới tới, nghe nói trong số họ có một đệ tử mới, trên người hắn có Thần Linh Ấn của Nhâm Tông chủ Thất Huyền Tông, sư huynh xem, có muốn ra tay không ạ?"

Thanh niên gầy gò nói.

"Thần Linh Ấn?"

Nghe người kia nói vậy, người trẻ tuổi mặc áo bào tím lập tức đứng lên, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ là gã Trân Mộc ở Ninh Quốc sao, hắn từ Ninh Quốc đến Linh Tiêu Tông rồi à?"

Thanh niên gầy gò kia trầm giọng nói: "Đúng vậy, hắn đến rồi, hắn còn gia nhập Linh Điện nữa, trở thành đệ tử của Linh Điện rồi!"

Ánh mắt của người trẻ tuổi mặc áo bào màu tím toát lên vẻ nóng rực, "Không ngờ người này lại đến Linh Tiêu Tông đấy, đúng là trời cũng giúp ta rồi, ta muốn giành lấy Thần Linh Ấn đó!"

"Điền sư huynh, sau khi mấy người Lê sư đệ nghe được tin tức này, họ đã đi trước rồi!" Thanh niên gầy gò nói thêm.

"Sao ngươi không tới nói sớm cho ta biết hả!" Trên gương mặt người nọ hiện rõ vẻ giận dữ, ngay sau đó, hắn nhanh chóng bước ra khỏi đài sen.

"Đi nào, đi tới Linh Điện, không thể để bọn Lê Thiên cướp Thần Linh Ấn trước chúng ta một bước được!" Người trẻ tuổi mặc áo bào màu tím nói.

Ngay lúc mà bọn họ rời đi.

Ở bên trên một toà đài sen khác, Nhan Băng từ từ mở mắt ra, khóe miệng khế cong lên

Những gì mà hai người nọ vừa mới nói, hiển nhiên nàng ta cũng nghe thấy hết.

Thời gian kéo dài đến buổi chiều, Trân Mộc mới tỉnh lại khỏi trạng thái tu, vết thương trên người hắn đã hồi phục hoàn toàn.

Bây giờ hắn đã có linh căn vạn cổ trong Tiên thiên đạo thai, chút vết thương thế này không ảnh hưởng tới hắn quá nhiều.

"Trần Mộc, lăn ra đây!"

Đúng lúc này, bên ngoài cung điện vang lên một tiếng hét †o.

Trần Mộc nhíu mày, hắn không nghĩ ra, sao nhanh như vậy đã có người không chờ đợi nổi muốn gây sự với hắn.

"Trần Mộc, ngươi đừng làm con rùa đen rụt đầu như thế, đi ra đây tỷ thí đi!"

"Không phải ngươi được xem là “đứa con của kỳ tích” ở Ninh Quốc sao? Sao nào, giờ lại trốn ở trong Linh Điện không dám xuất hiện à?"

"Đi ra đây đấu với mấy huynh đệ chúng ta đi!"

Bên ngoài Linh Điện có mấy người trẻ tuổi, trên người họ mặc trang phục màu xanh, trước ngực có một huy chương khắc chữ 'Thiên, hiển nhiên đám người này cũng là đệ tử của Thiên Điện.

Cho dù nơi đây là Linh Điện, vậy mà bọn họ không e ngại chút nào, bày ra dáng vẻ hung hăng phách lối này giống như không xem Linh Điện có là gì.

Trong bốn đại điện Thiên Địa Anh Linh, Linh Điện đứng thứ hạng cuối cùng, ngoại trừ vị Điện chủ là nữ tử mặc áo trắng kia ra, những đệ tử khác cũng chỉ là vô dụng.

Thiên Điện đứng đầu trong tứ đại điện, cho nên dù đi tới nơi nào cũng không ai dám chọc!

"Trần Mộc, ngươi... " Một thanh niên tóc nâu há miệng, nhìn như còn định mắng thêm vài câu nữa. Nhưng đúng lúc này, cửa lớn Linh Điện được mở ra, Trần Mộc đi ra một mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK